An Húc Thần và Nhan Tô Ni không chút gánh nặng gì ở bên nhau, lại còn coi Tiết Tĩnh như không tồn tại.
Trong khi Tiết Tĩnh lại để ý, nên mới khiến cho cô ấy thành kẻ có bệnh.
Hai người nhìn nhau không nói gì, Nhan Tô Ni thở dài một hơi nói với Ninh Thư: “Tĩnh Tĩnh, không phải mình đã nói với cậu rồi sao, cậu với An Húc Thần cứ sinh sống hòa hợp với nhau đi, mình sẽ không phá hỏng hôn nhân của hai cậu, cậu cũng đã biết mình sẽ không kết hôn rồi, vậy cậu còn cáu kỉnh cái gì.”
Tuy rằng lúc tiếp thu cốt truyện đã biết Nhan Tô Ni thường xuyên treo những lời này bên miệng, nhưng khi trực tiếp mặt đối mặt, nghe những lời này từ trong miệng Nhan Tô Ni thốt lên, Ninh Thư vẫn không nhịn được mà chấn động.
“Chẳng lẽ ba người chúng ta cứ phải tiếp tục duy trì loại quan hệ dị dạng méo mó này sao?” Ninh Thư có chút kinh ngạc hỏi, “Vấn đề là tôi đã kết hôn với An Húc Thần rồi nhá.”
“An Húc Thần đã kết hôn, mà hôn nhân là một loại trách nhiệm, là một loại đảm đương, đối với gia đình, đối với xã hội, anh ta phải gánh vác quyền và nghĩa vụ đạo đức tương ứng.” Ninh Thư nhìn chằm chằm Nhan Tô Ni.
“Thì An Húc Thần cũng đã kết hôn với cậu còn gì.” Mặt Nhan Tô Ni lộ vẻ bất đắc dĩ, vén tóc cài lên tai, “Tĩnh Tĩnh, mình thật sự không hiểu cậu đang để ý cái gì, mình chỉ là bạn gái của An Húc Thần, và mình đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, mình sẽ không phá hư cuộc hôn nhân của hai người, không, tuyệt đối không bao giờ.”
Ninh Thư: Đừng nói nữa, tôi muốn Tĩnh Tĩnh.
“Cô không cảm thấy quan hệ giữa cô và An Húc Thần là một mối quan hệ không có đạo đức sao?” Ninh Thư không nhịn được hỏi.
Ninh Thư cảm thấy mệt mỏi, có cảm giác không thể nói chuyện được với con nhũn não này.
Nhan Tô Ni cảm thấy Ninh Thư vô cớ gây rối, mà Ninh Thư lại cảm thấy Nhan Tô Ni não còn phẳng hơn áo dưới bàn là.
Rõ ràng là lợi dụng bạn thân của mình, lại còn bày ra dáng vẻ bố thí, mà hiện tại con nhũn não này đang thể hiện ra loại đức hạnh gì đây.
Cảm giác của Ninh Thư bây giờ chẳng khác gì chó sủa trong lòng.
“Không có đạo đức à, từ trước tới giờ hôn nhân cũng chính là không có đạo đức đấy bạn hiền yêu dấu của tớ ạ, xiềng xích, bó buộc không cho ai theo đuổi tình yêu, có ai có thể bảo đảm cuộc đời này chỉ yêu một người?”
“Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc mà.” Nhan Tô Ni nhìn Ninh Thư nói.
Ninh Thư trợn trắng mắt, “Nếu muốn làm dâm tặc, thì vì sao trước lại phải làm cái trò này, nếu kết hôn, tốt xấu gì cũng có ràng buộc tinh thần, nên tuân thủ quy tắc trò chơi, chứ đừng phá hư quy tắc, đừng đùa như vậy.”
“Nếu An Húc Thần độc thân, hắn cứ chơi thoải mái, tôi còn lâu mới đi quản các người.” Ninh Thư có chút không kiên nhẫn nói.
Nhan Tô Ni chẹp miệng, “Không phải do cha mẹ An Húc Thần ép buộc sao?”
Ninh Thư: Bố mày quỳ, nói hết nước hết cái với con nhũn não này rồi mà vẫn không lay chuyển được nó sao???
“Cô không muốn kết hôn, lại đẩy cây cho tôi kết hôn với anh ta là sao?” Ninh Thư thật sự muốn gõ nát cái đầu xinh đẹp của Nhan Tô Ni ra để xem bên trong đấy rốt cuộc chứa những gì?
“Không phải cậu cũng đang sốt ruột muốn kết hôn sao, mà anh ấy cũng đang sốt ruột cần phải kết hôn, vừa đúng lúc.”
Đúng lúc cái em gái mày ấy, Ninh Thư chưa bao giờ có cảm giác bất lực như bây giờ.
Một câu cũng không muốn nói với cô gái này nữa, không muốn cùng nói chuyện, không bao giờ muốn…
Cho dù nguyên chủ có là gái lỡ thì đi chăng nữa, cũng không nhất thiết khi nhìn thấy đàn ông là phải vồ vập gả đi.
Ninh Thư cầm cốc nước trên bàn lên uống, nói tới độ sùi cả bọt mép, nói tới mức mồm khô miệng đắng, kết quả vẫn là đàn gảy tai trâu.
Cô có lý của cô, tôi có lý của tôi.
Nói mãi cũng không giải quyết được vấn đề gì.
Nhan Tô Ni vươn tay nắm lấy tay Ninh Thư, Ninh Thư không chút suy nghĩ trực tiếp hất văng tay cô ta ra.
Mặt Nhan Tô Ni có chút ngạc nhiên, còn có một ít thương tâm.
“Tĩnh Tĩnh, chúng ta cùng nhau lớn lên, cái gì cũng chia sẻ với nhau, cậu và An Húc Thần cứ vui vẻ sống chung với nhau, tớ chỉ có thể cho anh ấy tình yêu, chứ không thể kết hôn được với anh ấy, các cậu sẽ sống với nhau trọn đời.”
“Còn tớ chỉ cần trước mắt, không nghĩ tới ngày dài tháng rộng sau này.” Nhan Tô Ni nhìn Ninh Thư, “Tớ hy vọng chúng ta đừng vì chuyện này mà xa cách nhau.”
Ninh Thư lạnh mặt, đồ mặt dày không có liêm sỉ!!!
Bỏ, bỏ đi mà làm người.
Ninh Thư một chút cũng không tức giận, chỉ có bất lực, không cùng quan điểm thì nói gì cũng vô ích.
Nhan Tô Ni không cảm thấy bản thân mình sai, ngay cả ý thức rằng mình đã sai cũng không có, vậy thì còn trông chờ cô ta cảm thấy áy náy được sao.
Ngược lại cô ta còn cảm thấy tất cả đều là do bạn vô tình, bạn vô nghĩa, bạn vô cớ gây rối!
“Lần này cậu tới là có chuyện gì?” Nhan Tô Ni dời đề tài.
Ninh Thư đặt cốc nước xuống trước mặt Nhan Tô Ni, “Tôi khát quá, rót cho tôi xin cốc nữa đi.”
Nhan Tô Ni sửng sốt một chút, lại đổ thêm một cốc, Ninh Thư uống xong, sau đó nói: “Tôi chờ An Húc Thần về.”
“Ừ.” Nhan Tô Ni không chút suy nghĩ lập tức đồng ý.
Hai người không nói gì chờ An Húc Thần trở về, Nhan Tô Ni bắt đầu tập yoga, vận động cơ thể.
Ninh Thư ngồi xếp bằng trên sô pha tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.
Chờ tới chiều An Húc Thần mới trở về, An Húc Thần ăn mặc đồ vest thẳng tắp, thân hình cao lớn.
Mặt mũi cũng đẹp trai sáng sủa.
Ninh Thư vẫn luôn cảm thấy cốt truyện này hẳn phải là nam nữ hiện đại đi tìm tình yêu, vai chính là Nhan Tô Ni và An Húc Thần.
Vòng đi vòng lại cuối cùng cũng kết hôn.
Tình yêu chân thành cuối cùng cũng lay động được chủ nghĩa không kết hôn của Nhan Tô Ni.
Lúc An Húc Thần nhìn tới Ninh Thư, còn chưa có nói chuyện, đã nhíu mày.
Nhan Tô Ni nhìn An Húc Thần nói đầu: “Cứ bình tĩnh mà nói chuyện, không cần phải cãi nhau.”
Ninh Thư:…
Ninh Thư thật sự không có cách nào để có thể thích ứng được với mối quan hệ dị dạng này.
Ninh Thư thật sự muốn đấm, vợ - chồng – tu ét đây (Tuesday), này này này…
An Húc Thần buông cặp da xuống, kéo kéo cà vạt, nhìn Ninh Thư hỏi: “Cô nghĩ kỹ chưa, muốn ly hôn sao?”
“Thần, không thể ly hôn, nếu anh ly hôn rồi, phải ăn nói thế nào với ba mẹ anh đây, chỉ là trong nhất thời Tĩnh Tĩnh nghĩ không thông mà thôi.” Nhan Tô Ni vội vàng nói.
Nếu hai người này ly hôn, cô ta là bạn gái của An Húc Thần, lại bị buộc phải kết hôn.
Có đánh chết cô cũng không kết hôn, linh hồn của cô tự do, hôn nhân lại là lồng giam giam cầm linh hồn của cô.
Cuộc đời tốt đẹp của phụ nữ đâu nhất thiết phải kết hôn.
Nhan Tô Ni có chút sợ hôn nhân, nhưng chủ yếu là không muốn bị trói buộc.
“Cuộc hôn nhân này ai cũng bị tổn thương, còn chẳng bằng ly hôn luôn, tại tôi không tốt, mới khiến cho em không muốn gả cho tôi.” An Húc Thần bất đắc dĩ nói.
Ninh Thư dậm chân một cái, mẹ chúng mày bà vẫn còn ở bên cạnh đấy, bà ở bên cạnh, bên cạnh, bên…
“Quan hệ giữa ba chúng ta là vậy, nếu cô có thể tiếp nhận, chúng ta không cần phải ly hôn, còn nếu không tiếp nhận được, vậy thì ly hôn đi.” An Húc Thần nhìn Ninh Thư nói.
Tay Ninh Thư có chút ngứa, thật sự muốn cho thằng ranh này một cái tát rõ đau.
Ninh Thư lộ ra nụ cười dữ tợn, “Tôi đồng ý, ba người chúng ta cứ vui vẻ hạnh phúc sinh sống bên nhau đi.”
“Tĩnh Tĩnh, cậu nghĩ thông suốt vậy là tốt rồi.” Nhan Tô Ni bắt lấy tay Ninh Thư, “Thật tốt.”
Ninh Thư:…
“Tất cả mọi người đều tốt, mọi người có tốt mới thật sự tốt…” Ninh Thư thở hổn hển nói.
Nhan Tô Ni vui vẻ đi thu thập đồ đạc của An Húc Thần, sau một hồi thu dọn, Nhan Tô Ni đã sắp xếp đồ đạc nghiêm chỉnh.
Nhìn dáng vẻ là biết Nhan Tô Ni cực kỳ sung sướng muốn An Húc Thần nhanh chóng đi về với Ninh Thư.
Ninh Thư trong đầu hiện đầy dấu chấm hỏi, Nhan Tô Ni tuyệt đối là người kỳ lạ nhất mà Ninh Thư từng gặp qua, một kẻ khó thể tưởng tượng nhất.
“Các cậu đi đi.” Nhan Tô Ni nói, “Về sau đừng cãi nhau nữa.”
Ninh Thư:…
Cô phải nói cái gì đây, nói cái đạ mấu?
Đối mặt với người như vậy, thật sự rất bất lực.