Trình Phi được chuyển lên xe cứu thương, mà Lý Cường cũng bị cảnh sát khống chế.
Mọi việc diễn tiến nhanh chóng, chỉ trong nháy mắt, Trình Phi đã rơi xuống lầu.
Lý Cường biểu hiện ngây ngốc, hiển nhiên không nghĩ tới một phút bốc đồng mất lý trí lại làm ra chuyện như vậy.
Lý Cường rất sợ hãi, sợ phải đối mặt với những trừng phạt về sau, trước mắt hắn tối sầm rồi ngất đi.
Ninh Thư giúp mẹ Ngải cởi bỏ dây thừng trên người, mẹ Ngải khóc lóc đánh Ninh Thư, “Ai bảo con xông tới, có biết nguy hiểm thế nào không.”
Ninh Thư nhanh né tránh, “Mẹ, mẹ đánh vào vết thương cũ của con rồi.”
Thân thể mẹ Ngải nhũn ra ngồi bệt dưới đất, nói với Ninh Thư: “Con mau đi xem Trình Phi một chút, đừng để nó xảy ra chuyện gì.”
Giáo sư Ngải nghĩ mà sợ tới nâng mẹ Ngải dậy, nói với Ninh Thư: “Mau đến bệnh viện đi, chuyện trong nhà con không cần lo lắng.”
“Vì cứu con, Trình Phi ngã từ trên cao xuống như thế, con mau vào xem nó có sao không.” Giáo sư Ngải đẩy Ninh Thư, “Mau lên.”
Ninh Thư không muốn, rõ ràng cô có thể giải quyết được, Trình Phi tự dưng xông tới làm gì, thật là…
Còn tự rước họa vào thân.
Thật không hiểu Trình Phi nghĩ như thế nào, chắc không phải khổ nhục kế nhỉ.
Nếu đây thật sự là khổ nhục kế thì cái giá phải trả hơi lớn à nha.
“Thất thần làm gì, mau đi đi.” Giáo sư Ngải nói.
Ninh Thư chỉ có thể đi xuống lầu, nhờ cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, hy vọng các anh có thể điều tra tên Lý Cường này, kiểm tra kỹ thông tin của hắn, xem hắn liên hệ với những ai.”
“Vụ bắt cóc này phát sinh bộc phát, như là nhất thời nảy lòng tham.” Ninh Thư nói với cảnh sát.
Cảnh sát gật đầu, “Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Ninh Thư vuốt di động trong túi áo, tắt chức năng ghi âm, lúc này mới tới bệnh viện.
Đến bệnh viện cô hỏi bác sĩ tình hình Trình Phi thế nào, bác sĩ chỉ nói hơi chấn động não, phát sinh biến cố gì phải đợi bệnh nhân tỉnh lại mới kiểm tra được.
Ninh Thư ngồi ở mép giường, nhìn Trình Phi hôn mê, người đàn ông này khi ngủ vô cùng an tĩnh, tuấn lãng vô cùng.
Nếu đây là một người bình thường thì tốt biết mấy, nhưng nếu là người bình thường, anh ta đã không hoàn mỹ như vậy.
Sự hoàn mỹ của Trình Phi là thông qua việc tự hạn chế bản thân một cách nghiêm khắc mà thành, không có đam mê bất thường nào cả.
Sự ham muốn, lười biếng gì đó đều là bản tính con người, nhưng trên người Trình Phi không có những khuyết điểm này.
Có thể nằm tuyệt đối không đứng, rất bình thường.
Không biết Trình Phi bắt đầu có ý thức kiềm chế bản thân từ khi nào.
Ninh Thư ở bên giường bệnh gặm táo, vừa rồi đúng thật cô bị dọa, ăn một quả táo an ủi tinh thần.
Suýt chút nữa mẹ Ngải đã ngã từ trên tầng xuống.
Cả người bà bị trói, rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Cô rõ ràng có thể tự lo được, vậy mà Trình Phi một hai chạy tới kéo cô, trong lòng Ninh Thư chẳng cảm kích chút nào.
Ngược lại khiến cô đeo nợ ơn huệ trên lưng.
Lông mi Trình Phi run lên như muốn tỉnh lại, Ninh Thư vứt lõi táo nhìn hắn.
Trình Phi mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt bị phóng đại của Ninh Thư, lập tức hỏi: “Ngải Vân, em không sao chứ.”
“Tôi chẳng có chuyện gì cả, ngược lại là anh đấy, anh không muốn sống hay sao mà xông tới để bị đẩy xuống?”
“Tôi nhìn thấy em gặp nguy hiểm, nên sốt ruột trong lòng, em không bị thương ở đâu chứ.” Trình Phi nhìn Ninh Thư từ trên xuống dưới, thở dài một tiếng, “Không có việc gì là tốt rồi.”
“Chuyện này nhất định không thể cho qua được, lần này may mắn, không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu lần sau thì sao?”
Sắc mặt Trình Phi vô cùng nghiêm túc, chưa nghe qua có học sinh dám bắt cóc giáo viên như vậy.
Ninh Thư hờ hững gọt vỏ, đưa quả táo đã gọt xong cho Trình Phi, “Anh ăn táo không?”
“Em ăn đi, anh đau đầu.” Trình Phi xua tay, một tay nhấn huyệt Thái Dương.
Ninh Thư cắn một miếng, nói: “Bác sĩ nói anh bị chấn động não, đợi lát nữa còn phải đi chụp cắt lớp.”
“Chuyện này mọi người định xử lý như thế nào?” Trình Phi cảm giác nôn nao, đầu óc quay cuồng, thật sự rất khó chịu.
Ninh Thư gặm táo, biểu hiện bình tĩnh, “Chuyện này muốn xử lý như thế nào vẫn phải xem ý của ba, Lý Cường dù sao cũng là học sinh của ông.”
Trình Phi nằm xuống, nói với Ninh Thư: “Cũng đúng, vẫn phải xem ý ba giải quyết như thế nào.”
Ninh Thư có chút bất đắc dĩ nói: “Anh không nên xông tới.”
“Mọi chuyện anh làm cũng chỉ vì em.” Đôi mắt Trình Phi như mang sương mù mênh mông nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư quay đi, đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn người ta, một người đàn ông nhìn như vậy có vẻ đáng thương.
Ninh Thư đứng lên, “Tôi về chuản bị đồ ăn cho anh.”
Trình Phi tóm tay Ninh Thư, nhỏ giọng nói: “Không cần đi, hiện giờ anh không đói.”
Ninh Thư vỗ vỗ tay Trình Phi, sau đó mở tay hắn ra, “Ngoan nào, đừng tùy hứng.”
Ninh Thư xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Trình Phi nhìn chằm chằm bóng dáng Ninh Thư, sau đó nhắm hai mắt lại.
Ninh Thư về đến nhà, trong nhà có cảnh sát, Ninh Thư hỏi: “Tình hình điều tra thế nào?”
Cảnh sát nói: “Lý Cường bởi vì chuyện luận văn tốt nghiệp nên sinh lòng oán hận.”
“Chúng tôi phát hiện trong máy tính có tin nhắn của hắn và đồng học Điền Hải.”
“Lý Cường và Điền Hải đều oán giận giáo sư Ngải, Điền Hải cảm thấy hẳn phải cho giáo sự Ngải một bài học, giáo sư chắc chắn sẽ quỳ xuống cầu xin hắn.”
Cảnh sát mang găng tay, lấy laptop ra, mở giao diện tin nhắn.
Ninh Thư xem lịch sử trò chuyện trên màn hình.
Lý Cường phát tiết cảm xúc trên mạng, mắng giáo sư Ngải những câu vô cùng khó nghe.
Mà người tên Điền Hải này, vẫn luôn xúi giục Lý Cường.
“Các anh có điều tra người tên Điền Hải này chưa?” Ninh Thư hỏi cảnh sát.
Giáo sư Ngải nói: “Điền Hải nhìn có vẻ không phải loại người như vậy, sao lại xúi giục Lý Cường làm chuyện này?”
“Chúng tôi đã thẩm vấn Điền Hải, Điền Hải nói tài khoản của hắn bị hack, hắn phủ nhận mình đã nhắn tin với Lý Cường.” Cảnh sát nói, “Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, mong giáo sư Ngải yên tâm.”
“Có thể tra ra là người nào hack tài khoản không?” Ninh Thư hỏi, cô nhớ kỹ tài khoản của Điền Hải.
Để xem một lúc nữa có thể tra được hay không.
Thử coi kỹ thuật hacker của cô thế nào.
“Cảm ơn.” Giáo sư Ngải bắt tay cảnh sát, tiễn họ đi.
Ninh Thư tới phòng ngủ nhìn mẹ Ngải, bà nằm trên giường, ngủ không an ổn, mày cau lại.
Sắc mặt bà đến bây giờ vẫn tái nhợt không có huyết sắc.
Ninh Thư cầm tay mẹ Ngải, chuyển chút linh khí vào cơ thể bà, nói: “Mẹ, giờ không sao nữa rồi.”
Mẹ Ngải nhìn Ninh Thư, hỏi: “Trình Phi sao rồi?”
Ninh Thư nói: “Não hơi chấn động chút, ngoài ra không có vết thương gì đáng kể.”
Mẹ Ngải thở dài nhẹ nhõm, “Cũng may không xảy ra chuyện lớn, bằng không mẹ không biết đối mặt với ba mẹ Trình Phi như thế nào.”
Ba mẹ Trình Phi hàng năm đều ở nước ngoài, rất ít khi về nước.
Về cơ bản, Ngải Vân không phải sống cùng cha mẹ chồng.
Mẹ Ngải nhìn Ninh Thư, “Đều nói hoạn nạn mới thấy chân tình, Trình Phi vì con làm tới mức này, đừng nói chuyện ly hôn với không ly hôn nữa.”
“Trong nhà có chuyện gì, đều là Trình Phi bận trước bận sau, cuộc sống gia đình của con quá thoải mái, sao cứ một hai đòi ly hôn với nó.”