' Lâm Thiển Thiển ' khuôn mặt vặn vẹo, lúc nói chuyện yết hầu giống như bị phá, âm trầm vô cùng.
' Lâm Thiển Thiển ' lạnh lùng nhìn Ninh Thư, thần sắc có chút kiêng kị, đi tới chỗ Ninh Thư một bước, nhưng lại dừng lại.
Tô Mạn Ngọc sợ tới mức tránh phía sau Ninh Thư, Ninh Thư cảm giác linh hồn chậu trong tay đang rung động, dường như rất hưng phấn với linh hồn rất mạnh trước mặt này.
' Lâm Thiển Thiển ' rất kiêng kị linh hồn châu trong tay Ninh Thư, hừ lạnh một tiếng, tức khắc xung quanh gió lớn nổi lên, sau đó đột nhiên nâng chân đá lên ven đường, sau đó thạch cao trên đùi trên đùi đều nát.
"......"
Trận này đau rồi.
' Lâm Thiển Thiển ' làm vỡ vụn thạch cao trên chân, trực tiếp bay lên không trung, chỉ trong chớp mắt đã biến mất.
"Cô ta bay, bay?"
Đôi mắt Tô Mạn Ngọc nhìn đăm đăm.
"Tôi đang hoa mắt sao, bị quỷ nhập còn bay được à?"
Tô Mạn Ngọc vỗ ngực.
"Đi rồi thì tốt, mẹ chứ, làm tôi sợ muốn chết."
"Trang Vũ Đồng, tôi cảm giác nữ quỷ rất sợ cô, vì sao thế?"
Ninh Thư không để ý tới Tô Mạn Ngọc, cau chặt mày, nữ quỷ định đi đâu?
"Cô có biết nhà Quý Thanh Viễn ở đâu không?"
Ninh Thư chỉ có thể nghĩ ra Lâm Thiển Thiển di tìm Quý Thanh Viễn.
Tô Mạn Ngọc gật đầu.
"Biết, a, làm gì vậy, hơn nửa đên rồi chúng ta còn đi đâu?"
Ninh Thư kéo Tô Mạn Ngọc vừa đi vừa nói.
"Chúng ta đi đến nhà Quý Thanh Viễn, Lâm Thiển Thiển đi tìm hắn."
"Tôi không đi, việc nguy hiểm như vậy, tôi không đi."
Tô Mạn Ngọc trở về, nhưng bị Ninh Thư kéo đi mất.
"Tôi đi, Trang Vũ Đồng có đúng là nữ quái lực."
Lúc Ninh Thư và Tô Mạn ngọc đến nhà Quý Thanh Viễn, hai người đã chiến đấu rồi, đối chiến với Lâm Thiển Thiển là một người ăn mặc đồ đạo sĩ, trên đầu búi tóc, trong tay cầm một cây phất trần, giống đạo sĩ thời cổ như đúc.
Lúc này Quý Thanh Viễn và một nam nhân lạnh nhạt đang đứng chung một chỗ, người đàn ông này trông giống Quý Thanh Viễn đến bảy tám phần, hẳn đó là ba của Quý Thanh Viễn, hắn đứng ở cửa biệt thự, nhìn Lâm Thiển Thiển cách đó không xa, ánh mắt tràn ngập trán ghét.
Mà trên mặt Quý Thanh Viễn lại mang theo lo lắng và tuyệt vọng, ánh mắt của hắn đều tập trung trên đùi ' Lâm Thiển Thiển ', thạch cao trên đùi đã nát, vốn dĩ xương chân bị dập nát còn bị nữ quỷ lăn lộn như vậy, hai chân này của Lâm Thiển Thiển thật sự giữ không nổi.
"Lão đạo lỗ mũi trâu, cút ngay."
Lâm Thiển Thiển oán độc rít gào với lão đạo sĩ, nữ quỷ mỗi lần kích động, khí đen trên người cô ta càng dày thêm một ít, khuôn mặt ' Lâm Thiển Thiển ' giống như bị bao phủ trong khói đén, không thấy rõ khuôn mặt của cô ta lắm.
"Vốn chính là nghiệp chướng, hôm nay lão đạo sẽ đánh cho cô hồn phi phách tán."
Lão đạo sĩ sắc mặt bất biến, móc từ trong lòng ngực ra một lá bùa, kẹp vào giữa hai ngón tay, trong miệng niệm chú ngữ, cả người nhiễm ánh vàng kim của phù chú, kim quang bay đến phía ' Lâm Thiển Thiển '.
' Lâm Thiển Thiển 'tránh né phù chú, khí đen bao phủ cả người, thậm chí có thể nhìn thấy linh hồn dữ tợn của cô ta toát ra đang rít gào, thay cô ta chắn kim quang từ phù chú, bị kim quang của phù chú chiếu vào, linh hồn dữ tợn đều tan thành mây khói.
Ninh Thư mắt sắc nhìn linh hồn Chương Vũ Yên bị kẹt trong đó, vẻ mặt thống khổ dữ tợn, nhưng trong nháy mắt biến mất, hồn phi phách tán.
Các linh hồn đó đều là linh hồn nữ quỷ đã cắn nuốt, nữ quỷ này thật là tàn nhẫn độc ác, Chương Vũ Yên chết rồi còn không tha cho cô ấy.
Linh hồn Trang Vũ Đồng trong cốt truyện có thể chạy thoát, trả giá đồ vật quý giá của mình nghịch tập, cũng coi như là vận may.
"Đồ vật nghiệp chướng, dám hấp thu nhiều u hồn như vậy, lão đạo hôm nay không thu thập cô, chỉ sợ cô vì họa thương sinh."
Thần sắc lão đạo sĩ hơi tức giận, ngón tay bóp pháp quyết, phù chú bộc phát ra ánh sáng chói, chiếu lên người ' Lâm Thiển Thiển ', khí đen và linh hồn trên người Lâm Thiển Thiển tiêu tán nhanh chóng.
"A......"
Lâm Thiển Thiển thê lương phẫn nộ rít gào một tiếng, tức khắc xung quanh cát bay đá chạy, giọng nói của Lâm Thiển Thiển tràn ngập oán độc.
"Lão đạo sĩ, mười mấy năm trước ông suýt chút đã đánh tôi hồn phi phách tán, hôm nay tôi muốn ông chết."
"Phía trước niệm trời cao có đức hiếu sinh, tha cho cô một mạng cho cô đi đầu thai, không nghĩ rằng cô tính xấu không đổi, cư nhiên còn dám gây ác như vậy, hôm nay lão đạo sẽ thu thập cô, không thủ hạ lưu tình."
Lão đạo sĩ nói xong, trong miệng bắt đầu niệm chú ngữ.
' Lâm Thiển Thiển ' dường như tức giận, cũng không màng phù chú trên người mình, bay thẳng tới chỗ Quý Thanh Viễn, dùng ánh mắt oán độc nhìn Quý Thanh Viễn, vươn ngón tay ra, nháy mắt mọc ra móng tay bén nhọn, thẳng hướng trái tim của hắn đâm tới.
Ba của Quý Thanh Viễn che trước mặt Quý Thanh Viên, biểu tình của ' Lâm Thiển Thiển ' càng thêm oán độc, chậm tốc độ lại, nhưng vẫn bị kim quang trên người hắn bộc phát ra tổn thương, kêu lên một tiếng bén nhọn.
"Mẹ ơi, bác Quý lợi hại như vậy?"
Tô Mạn Ngọc thấy một màn như vậy, kinh ngạc nói.
Ninh Thư không cảm thấy ba của Quý Thanh Viễn lợi hại chút nào, chắc hẳn có đồ vật hộ thân.
"Quý Cẩm Ngạn, tôi muốn anh chết, tôi muốn anh chết, tôi kéo anh vào địa ngục, Quý Cẩm Ngạn, Quý Cẩm Ngạn."
Nữ quỷ rít gào với Quý Cẩm Ngạn.
Quý Cẩm Ngạn sắc mặt nhàn nhạt, vẻ mặt nhìn ' Lâm Thiển Thiển ' khinh thường vô cùng.
"Cô là cái thá gì, cũng dám đối phó con trai tôi."
Đôi mắt ' Lâm Thiển Thiển ' chảy ra huyết lệ, nhìn ánh mắt Quý Cẩm Ngạn oán độc lại bi thương.
"Vì sao anh lại đối xử với em như vậy."
"Vì sao không thể, cô cho rằng cô là ai?"
Biểu tình Quý Cẩm Ngạn nhàn nhàn, giống như nữ quỷ trước mắt chỉ là con kiến.
Tô Mạn Ngọc nhướng mày.
"Nữ quỷ này biết bác ấy sao?"
"Khẳng định có ân oán gì đó."
Ninh Thư cảm thấy người trong ký túc xá các cô nằm cũng trúng đạn, nhìn xem cha nam chính nhà người ta đi, nữ quỷ tìm tới cửa, vẫn ngưu X (trâu bò) lấp lánh, bộ dáng khinh thường đạm mạc, ngược lại nữ quỷ ở trước mặt Quý Cẩm Ngạn lại là bộ dạng cô gái nhỏ bị tổn thương, oán độc không cam lòng, triền miên oán hận.
Một người đàn ông, một người phụ nữ, không cầm nghĩ cũng biết nguyên nhân.
Ninh Thư cảm thấy thật không thú vị, lại là chuyện tình ái, Ninh Thư nói với Tô Mạn Ngọc.
"Tôi dám nói, con nữ quỷ này yêu bác Quý của cô, nhưng bác Quý của cô không thích cô ta."
Có lẽ lại là nữ phụ trong tình yêu của người khác, lại còn là nữ phụ ác độc tàn nhân nữa.
Tô Mạn Ngọc liếc mắt nhìn Ninh Thư một cái.
"Tôi lại không mù."
Có lẽ nữ quỷ bị thái độ của Quý Cẩm Ngạn kích thích đến điên luôn, điên cuồng rít gào, nôn ra một búng máu, Quý Thanh Viễn nhìn thấy ' Lâm Thiển Thiển ' chảy máu, nôn nóng đau lòng kêu lên.
"Thiển Thiển."
Quý Cẩm Ngạn kéo Quý Thanh Viễn lại, nhàn nhạt nói.
"Bây giờ là nữ quỷ, qua để chịu chết à?"
"Ba, thân thể của Lâm Thiển Thiển, thân thể của cô ấy sẽ chịu không nổi."
Vẻ mặt Quý Thanh Viễn rối rắm thống khổ, vẻ mặt Quý Cẩm Ngạn lại lạnh nhạt, thờ ơ với con trai mình.
P/s: Đến giờ mới lí giải được vì sao trước đây khi đọc truyện, các editor lại muốn mọi người bình luận, bởi vì nó có động lực rất lớn đó. Hôm trước bạn Hân có xin mình cho bạn ấy đăng truyện lên wattpad của bạn ấy, mình lên nhà bạn ấy để đọc bình luận, thấy động lực hẳn. Đó là lí do hôm nay các bạn có chương mới đấy, đang định để hôm sau cơ. (Dĩ nhiên là bình luận của các bạn nhà mình cũng tạo động lực cho mình nữa nhé. ^^)
À, bạn kaszzz đoán có ý đúng nhé, sau này linh hồn châu có một phần nhỏ giúp Ninh Thư thoát khỏi khống chế của hệ thống, nam chính thì tạm thời chưa có đâu.