Alvis lái phi thuyền tới chợ đen, gương mặt bình thản trả giá, chẳng khác gì mấy bà ngoài chợ cò kè giá cả.
Ninh Thư ngồi cạnh Alvis, phóng lực tinh thần, lực tinh thần uốn lượn, biến thành đủ loại hình dạng.
Lúc trước cô đã hỏi gã tóc trắng cách sử dụng lực tinh thần và cách tấn công bằng lực tinh thần.
Không uổng 280 điểm lực tinh thần của cô, tất cả đều nhờ điểm thuộc tính cộng dồn lại.
Lúc bắt đầu, Ninh Thư sử dụng lực tinh thần còn khá ngượng tay, nhưng hiện giờ cũng đã bắt đầu quen dần.
Ninh Thư chẳng khác gì một đứa trẻ thiểu năng trí tuệ chơi đùa lực tinh thần ngồi cạnh Alvis.
Alvis bàn bạc cùng người đối diện, người đó thường đảo mắt nhìn về phía Ninh Thư.
Hầu hết sự chú ý đều đặt trên người Ninh Thư.
Lời ra tiếng vào, Alvis nóng lòng muốn tẩu tán phi thuyền kia, đối phương có vẻ hơi sợ lực tinh thần cường đại của Ninh Thư.
Nói chung, những người có lực tinh thần cường đại đều có thể là cơ giáp sư.
Ngay cả khi bọn họ có ăn mặc rách rưới, không chừng có thể do bọn họ thích ăn vận kiểu này.
Cò kè, mặc cả, cho đến khi giá cả tới được con số cả hai bên hài lòng, thành giao.
Alvis nhận được một tấm thẻ, mới mang đoàn người Ninh Thư lục tục rời đi.
Sau đó, Alvis lại tới chỗ khác của chợ đen tìm người,xử lý giấy cư trú tại tinh cầu Omega.
Dù sao chỉ cần có tiền, chuyện gì cũng có thể giải quyết được.
Ninh Thư phát hiện, những chuyện dùng tiền có thể giải quyết được, cô lại không giải quyết được.
Alvis quen chân quen tay xử lý các loại chứng từ, chậm rãi từ tốn.
Khiến Ninh Thư càng tin chắc việc Alvis đã sống và sinh hoạt tại tinh cầu Omega này, nếu không cậu nhóc cũng không thể quen thuộc với nơi này tới vậy.
Xem ra đời trước của Alvis cũng rất tốt.
Việc xử lý giấy cư trú cần dùng tới tiền, hơn nữa có vẻ sẽ phải cần dùng rất nhiều tiền, Ninh Thư, Vivian, Owen, còn cả chó săn của bang March, tổng cộng gần hai mươi người.
Bởi vậy, Alvis phải bỏ ra một khoản lớn.
Sau đó, Alvis thuê nhà ở, nhà rất lớn, trong nhà toàn đồ công nghệ cao, còn có cả robot, còn có máy tính kết nối mạng với toàn bộ tinh cầu Omega.
Ôi mẹ ơi, chỗ này xài hết bao nhiêu tiền vậy.
“Đây là ngôi nhà rẻ nhất, cơ sở vật chất cũng không tốt cho lắm.” Alvis nói.
Ninh Thư:……
Những người khác nghe Alvis nói vậy, một đám đều đăm đăm nhìn thẳng.
Thế này còn kêu không tốt?
Từ khi tới Omega, mọi việc đều do Alvis một tay xử lý hết.
Quả nhiên, đúng là được mở rộng tầm mắt, ai ai cũng đều ngơ ngác chẳng biết gì, riêng Alvis lại bình tĩnh xử lý mọi việc.
“Đây là ngôi nhà tiêu chuẩn thấp nhất ở Omega.” Alvis nói, “Tiếp theo, chúng ta phải lên kế hoạch.”
“Giá của phi thuyền cũng không cao, cho nên chúng ta phải tìm ra được biện pháp sinh tồn.” Alvis nói.
Ninh Thư nhún vai, “Cậu cảm thấy chúng ta có thể làm gì?”
“Chúng ta có thể nhặt rác.” March xung phong phát biểu.
Ninh Thư trừng cậu nhóc một cái, “Trên đường quét rác nhặt rác đã có đám robot.”
March nhún vai, không nói thêm câu nào.
Vivian nhìn Alvis hỏi: “Cậu thấy chúng ta có thể làm cái gì?”
Alvis suy nghĩ một lúc lâu, cũng không nghĩ ra được việc gì cho mọi người làm.
Sự im lặng bao trùm lên phòng khách.
Alvis nghĩ nghĩ nói: “Nếu không thì, chơi game đi.”
Ninh Thư: ⊙▂⊙ hở.
Những người khác hoàn toàn không biết là cái quỷ gì.
“Chơi game online thực tế ảo đi, đồng vàng trong trò chơi có thể dựa theo tỉ giá đổi thành tinh tế tệ được, cũng coi như là một cách để kiếm tiền.” Alvis giải thích nói.
“Oa, nghe thôi cũng đã thấy ngầu rồi.” March lập tức kinh ngạc cảm thán nói.
“Song trò chơi này rất thực tế, đau đớn cũng rất chân thật, nếu trong trò chơi mà tử vong, cảm giác về cái chết cũng rất chân thật.” Alvis nói.
Ninh Thư kinh ngạc cảm thán, mấy thế giới trước, chơi game đều trên bàn phím, ở thời đại tinh tế, trò chơi đã là game online thực tế ảo.
Người chơi có thể trải nghiệm qua đủ loại tình huống trò chơi.
Vivian lập tức nói: “Chúng ta chơi game online thực tế ảo đi, luôn để cậu giúp đỡ bọn mình, cũng khiến trong lòng mọi người băn khoăn.”
Ánh mắt Alvis có chút phức tạp nhìn thoáng qua Vivian, “Vậy được, tạm thời tôi sẽ lấy cho mọi người năm khoang trò chơi, để mọi người thay nhau trải nghiệm.”
Alvis đặt năm khoang trò chơi qua mạng.
Rất nhanh, khoảng một giờ sau, khoang trò chơi được chuyển tới.
Tốc độ chuyển phát nhanh quả thực khiến Ninh Thư ngưỡng mộ.
Hơn nữa chuyển tới cũng do robot phụ trách.
Cảm giác ở tinh cầu Omega, con người đã trở thành phế vật.
Đặc biệt là đám người mới tới như bọn họ, một chữ bẻ đôi cũng không biết, lại cũng không óc kỹ năng gì, thật đúng là phế vật triệt để.
Trong khoang trò chơi đủ chỗ cho một người nằm xuống, cộng thêm một cái mũ kết nối với đại não.
Một đám người vây quanh khoang trò chơi, vẻ mặt kinh ngạc cảm thán.
Ninh Thư cầm mũ, nằm xuống, “Để tôi thử trước.”
Lúc Ninh Thư mở mắt, phát hiện mình đang ngồi ở một cái dòng suối nhỏ.
Nước trước mặt róc rách chảy, hết thảy đều vô cùng chân thật.
Ninh Thư vươn tay chạm chạm nước, có cảm giác ươn ướt mát lạnh, không nhịn được uống một ngụm, nước lạnh chảy men theo yết hầu xuống dạ dày, cảm giác phi thường thoải mái.
Cảm giác rất chân thật.
Nhưng Ninh Thư bị một mũi tên không biết từ đâu bắn chết, cô thậm chí còn chưa kịp tránh né, cũng không biết là do tên khốn nào phóng ám tiễn.
Ninh Thư trong khoang trò chơi nhảy dựng lên, gỡ mũ xuống: “ Cmn đau chết mất, cái đệch.”
Cảm giác thật sự quá chân thật,, mũi tên xuyên qua làn da găm chặt vào cơ thể.
“Thế nào?” Vivian nhìn Ninh Thư đầy mong đợi, Ninh Thư bỏ mũ xuống, “Cũng được.”
Một đám người cướp mũ muốn thử nghiệm trò chơi.
Ninh Thư đi đến bên cạnh Alvis, hỏi: “Sao cậu nghĩ để bọn họ chơi cái này để kiếm tiền?”
“Kỳ thật, này cũng không phải ý tưởng của em, mà là của Vivian.” Alvis nói.
“Đời trước, lúc tới được tinh cầu Omega, không có nhiều người thế này, Vivian không biết đi đâu về đâu. Sau một thời gian, cậu ấy phát hiện trò chơi trên mạng internet, bắt đầu chơi game online thực tế ảo. “
Alvis nhàn nhạt nói: “Trong trò chơi, Vivian gặp được một người đàn ông.”
Ninh Thư vừa nghe đến đàn ông, lập tức nói: “Vivian không thích em sao?”
Với những biểu hiện của Vivian ở tinh cầu Selde, Ninh Thư cảm thấy Vivian phải thích Alvis chứ.
“Trong trò chơi, hai người có hảo cảm, sau Vivian lại chết, em mới dùng tài khoản của Vivian, nói cho đối phương biết Vivian đã chết, anh ta còn tìm lại đây.” Alvis nói.
Ninh Thư:……
Ninh Thư nhịn không được vỗ vỗ Alvis bả vai, “Để chị an ủi nhóc.”
Alvis lườm Ninh Thư, “Ai nói với chị là tôi thích Vivian.”
“Nhóc không thích, vậy mỗi ngày xum xoe làm cái gì?” Ninh Thư nhịn không được hỏi.
“Bởi vì thương cậu ấy.” Alvis nói.
Ninh Thư nhún vai, “Vậy nhóc cũng thương chị đi, thương xót chị gái khốn khổ của nhóc đi, kể truyện cổ tích cho chị gái nhóc nghe đi.”
Alvis đẩy xe lăn rời đi, về phía phòng của mình.