Mục lục
Nhật Kí Phản Công Cuả Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Moringa



Ôn Lương năm lần bảy lượt bị gã tộc huynh này vũ nhục, tuy cả hai đều mang họ Ôn, nhưng thật ra cũng không phải quan hệ máu mủ gần gũi gì cho cam, bởi quá nửa người trong thị trấn này đều mang họ Ôn.



Ôn Lương thật sự không hiểu nổi lý do vì sao, cậu nhóc chưa từng làm điều gì có lỗi hay phải cảm thấy xấu hổ trước mặt những kẻ này, chẳng lẽ bởi vì cậu nhóc chỉ có một thân một mình, thế đơn lực mỏng nên chúng có thể tùy ý bắt nạt cậu sao.



Còn muốn cướp cả chốn dung thân của cậu nữa.



Ôn Lương thở hổn hển, cặp mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Ôn Học.



“Nhìn cái gì, coi chừng ta móc mắt ngươi, cái loại sao chổi khắc chết cả nhà như ngươi, mà cũng xứng dùng ánh mắt như vậy để nhìn ta sao.”



Ôn Học bị ánh mắt của Ôn Lương dọa giật mình, vươn tay đẩy mạnh Ôn Lương, Ôn Lương nhất thời không để ý bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất.



Ôn Học xắn tay áo lên định cho Ôn Lương một trận, ở chốn này nếu hắn có lỡ ra tay giết chết một người, cũng không phải chuyện lớn lao gì cả.



Đột nhiên một bóng đen lao về phía Ôn Học, móng vuốt sắc bén xẹt qua, lập tức khiến cánh tay Ôn Học xuất hiện mấy vết cào thật sâu, máu tươi văng cả ra ngoài.



Ninh Thư gồng cong thân mình, nhe răng nhếch miệng như sắp sửa tấn công.



Ôn Học hơi sửng sốt, ngay sau đó đau tới mức kêu rên.



Những người khác sốt sắng đỡ Ôn Học, máu trên tay Ôn Học không ngừng chảy.



Ôn Học vừa dùng tay còn lại nâng cánh tay bị thương, vừa nhìn con súc sinh cào mình, toàn thân nó đen như mực, dính đầy tro bụi, còn có một ít bùn đất.



Hình dạng này … Thật đúng là không nhìn ra nổi là thứ gì.



“Cậu…” Ôn Lương kinh ngạc nhìn Ninh Thư.



“Đau…” Ôn Học chịu không nổi phải xuýt xoa, “Bắt con nghiệt súc đó lại cho ta.”



Ôn Lương chắn trước mặt Ninh Thư, “Vết thương trên tay ngươi nếu không nhanh chóng xử lý chắc chắn sẽ hư da thối thịt.”



Tất nhiên Ôn Học biết Ôn Lương đang đánh lạc hướng mình, nhưng miệng vết thương thật sự quá đau, nóng rát, hơn nữa con súc sinh này người ngợm lại bẩn thỉu, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ.



Trong đám người có kẻ nhìn chằm chằm Ninh Thư, nhìn một lúc lâu mới hỏi, “Nó rốt cuộc là thứ gì vậy?”



Ninh Thư khạc ra mấy tiếng chó sủa không đúng tiêu chuẩn cho lắm, “Gâu, gâu gâu…”



Ôn Lương vội vàng nói: “Các người còn không chạy nhanh đi, coi chừng ta thả chó cắn đứt cổ các ngươi.”



Mấy kẻ đứng đối diện co rúm cổ lại, Ôn Học âm ngoan nhìn trừng trừng Ôn Lương và Ninh Thư, “Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”



Rồi vội vàng đi mất.



Ôn Lương thở dài, đóng cổng lớn lại, quay đầu nhìn Ninh Thư, ngồi xổm xuống nói: “Hôm nay cảm ơn cậu, nếu không mình lại phải chịu một trận đòn nữa.”



Lại?



Xem ra đâykhông phải lần đầu tiên bọn người này tìm tới cửa.



“Mình cọ lông cho cậu nhé.” Ôn Lương nhìn toàn thân dính bùn đất tro bếp của Ninh Thư.



Ninh Thư lui về phía sau một bước, không để cho Ôn Lương tắm rửa cho mình.



Nếu goan ngoãn tắm rửa xong để lộ ra bộ lông trắng kia, xác định trăm phần trăm là cô sẽ phải lên thớt lột da làm khăn lông đó.



Ôn Lương ngẫm nghĩ, cũng không cố chấp bắt Ninh Thư tắm rửa nữa.



Vẻ mặt Ôn Lương tràn ngập ưu sầu, hiển nhiên là đang lo lắng.



Ôn Lương đào một chút đồ ăn trong đất, nấu một bữa canh suông nhạt nhẽo, cho Ninh Thư một chén, để lại cho bản thân mình một chén.



Ninh Thư vươn đầu lưỡi liếm canh trong bát, bản năng đáng chết! (ノ_<。)



Sắc trời dần tối, một ngày dài lại lẳng lặng qua đi.



Tiết trời đông đã lạnh, tới buổi tối lại càng rét hơn, hơn nữa trong phòng còn không có đèn.



Ngay cả ngọn đèn dầu cũng không có.



Mọi ngày Ôn Lương chỉ có một mình, tiết kiệm chắt bóp được gì thì tiết kiệm, bụng còn không no nổi, nói gì đến việc nhìn tù mù hay không.



Ôn Lương không chịu nổi cái lạnh, chui vào trong ổ chăn, túm chặt quần áo cuộn mình lại.



Ninh Thư nằm ở chân giường, cuộn tròn thân thể, bắt đầu tu luyện.



Trong thế giới tàn khốc này, yêu cầu bức thiết phải có thực lực bảo vệ bản thân và Ôn Lương.



Trong phòng im ắng, chỉ nghe được tiếng gió rít ngoài cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở cửa thổi vào trong phòng.



“Hồ ly nhỏ à.” Giọng Ôn Lương đột nhiên vang lên trong đêm.



Ninh Thư kêu một tiếng, giọng Ôn Lương bỗng nghẹn lại, ghé vào mép giường nhìn Ninh Thư.



“Mình nên làm gì bây giờ, cha mẹ thì không biết tới khi nào mới trở về, nếu bọn họ trở lại, biết được tin muội muội mất tích, không biết họ sẽ khổ tâm tới nhường nào.” Thanh âm Ôn Lương trong bóng đêm có vẻ thật bi thương.



“Ngày ấy mình không nên vào núi, bỏ muội muội ở nhà một mình.”



Ninh Thư rất muốn hỏi nhóc, cha mẹ nhóc đi đã bao lâu, họ làm gì và cả muội muội đã mất tích bao lâu nữa?



Nhưng thứ phát ra lại chỉ là thanh âm ư ử.



Nếu tìm được cha mẹ thân nhân là nguyện vọng Ôn Lương, nhưng trời đất bao la, phải biết rằng một người nói thì dễ hơn làm, huống chi còn phải tìm vài người.



Thế giới này to lớn, cánh cửa dẫn vào địa ngục một khi đã mở ra quả thực không dám tưởng tượng.



Ôn Lương tiếp tục nói vài lời, thi thoảng Ninh Thư lại kêu một tiếng, tỏ vẻ mình vẫn đang chăm chú lắng nghe.



Ninh Thư muốn lọc ra một ít tin tức tương đối hữu dụng từ những lời Ôn Lương nói.



Ninh Thư vừa phun nạp linh khí, vừa nghe Ôn Lương kể chuyện.



Biết được phụ thân Ôn Lương là đại phu, còn mẫu thân Ôn Lương không ngờ là một tu sĩ.



Nghe nói trên đường Ôn phụ đi xem bệnh cho người khác về, gặp phải ma tu tu sĩ, Ôn phụ bị bắt trói cùng một đồ đệ, mẫu thân Ôn Lương vừa nghe tin, lập tức nói với Ôn Lương mới có bảy tuổi, chăm sóc muội muội cho tốt, mẫu thân sẽ trở về nhanh thôi.



Chữ “nhanh” này đến nay cũng đã được 5 năm.



Ôn Lương chăm nom muội muội chỉ có năm tuổi, chờ đến ngày cả nhà đoàn tụ, nhưng đến khi muội muội tám tuổi, lại mất tích.



Ngày thường Ôn Lương giống như một ông cụ non, cô độc một mình, giờ có đối tượng để trút bỏ nỗi niềm, nên vừa khóc lóc vừa kể lể.



Làm người nghe vô cùng đau xót.



Hiện tại Ôn Lương vẫn còn ôm hy vọng chờ đợi phụ mẫu sẽ trở về, trong lòng mang sự áy náy đối với muội muội.



Ninh Thư than thầm, cơ hồ là chín phần mười, cha mẹ Ôn Lương đã chết, trong lòng Ôn Lương sao lại không biết, chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi.



Còn muội muội Ôn Lương, một cô bé con bị người ta bắt cóc, hoặc là do bản thân ham vui chạy ra ngoài, kết cục có lẽ cũng chẳng tốt đẹp được.



Nếu nghĩ theo hướng lạc quan một chút, có cao nhân nào nhìn trúng căn cốt của muội muội Ôn Lương, mang cô nhóc tiến vào con đường tu luyện, còn không, sẽ phải lưu lạc tới nơi phù hoa dơ bẩn.



Hơn nữa, trong lòng Ninh Thư còn có một suy đoán càng khủng khiếp hơn, đó chính là mẫu thân Ôn Lương là một tu sĩ, nữ nhi của tu sĩ, rất có khả năng kế thừa căn cốt mẫu thân, là… kẻ tốt nhất được chọn làm lô đỉnh.



Thải. Âm. Bổ. Dương, đương nhiên là tu sĩ thì càng tốt, thân thể nữ nhân bình thường căn bản không chịu được tàn phá của nam tu sĩ, hơn nữa hiệu quả chưa chắc đã tốt.



Ninh Thư nhìn Ôn Lương cũng không thấy có tu vi gì, cũng không tu luyện, nếu mẫu thân là tu sĩ, vì sao mẫu thân Ôn Lương không dạy dỗ nhi tử của mình tu luyện cơ chứ?



Chẳng lẽ Ôn Lương không có linh căn?



Trong đầu Ninh Thư có rất nhiều bí ẩn chưa được giải đáp.



Ôn Lương khóc mệt rồi ngủ, ngay cả trong mộng cũng rấm rứt.



Ninh Thư một đêm không ngủ, tu luyện cả đêm, dùng một ít linh khí chữa trị vết thương trên người mình.



Chờ đến lúc trời tờ mờ sáng.



Ninh Thư nhẹ nhàng nhảy lên trên giường, thấy được nước mắt còn vương trên mặt Ôn Lương, vậy mà đứa trẻ này vẫn ngủ thật sâu.



Ninh Thư nhảy xuống giường, từ sân tường chui lỗ chó ra ngoài, chạy một chặng đường, về tới sau núi.



Lớp lông Ninh Thư xám xịt đối lập với nền tuyết trắng, có vẻ càng thêm bẩn thỉu ô uế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK