Mục lục
Nhật Kí Phản Công Cuả Nữ Phụ Pháo Hôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhật Kí Phản Công Cuả Nữ Phụ Pháo Hôi - Chương 274: Thăng cấp vô địch (20)




Bây giờ Diệp Vũ càng thêm chán ghét Ngụy Lương Nguyệt. Trước đây Ngụy Lương Nguyệt cũng chỉ là tên oắt con vô dụng nhưng hiện tại thực lực của hắn rất mạnh mẽ, Diệp Vũ có chút lo sợ Sư Tuệ Đế sẽ hối hận mà thay lòng đổi dạ.





Diệp Vũ hiểu rõ Sư Tuệ Đế là một nữ nhân lạnh lùng, kiểu nữ nhân này rất cuốn hút nam nhân, Diệp Vũ cũng rất mực yêu thương Sư Tuệ Đế.





Nếu Sư Tuệ Đế muốn nối lại với Ngụy Lương Nguyệt, Diệp Vũ không thể chịu đựng nổi, không một nam nhân nào có thể chấp nhận nữ nhân mình yêu rên rỉ dưới thân kẻ khác.





Cho nên nhất định phải cắt đứt với Ngụy Lương Nguyệt, tốt nhất là giết chết hắn.





"Ta mặc kệ các ngươi nghĩ thế nào." Liễu Viện Viện vẫn luôn đứng một bên không can dự bỗng đi tới, điệu bộ thướt tha xinh đẹp, lúc bước đi trên người nàng ta tỏa ra hương thơm vấn vít khiến lòng người mê say.





Liễu Viện Viện đi tới trước mặt Diệp Vũ vươn ngón tay trắng như ngọc ra, nước sơn đỏ tươi trên đầu ngón tay càng tôn lên nước da trắng nõn gần như trong suốt của nàng, mà ngón tay yêu kiều lại chỉ vào Diệp Vũ: "Ta có linh cảm ngọc bài đang ở trên người ngươi, mau lấy ra đây. Bây giờ vào được cung điện mới quan trọng, chưa thu được cái gì mà các ngươi đánh nhau thì có ích gì?"





Diệp Vũ vươn tay ra bắt lấy ngón tay yêu kiều của Liễu Viện Viện, nở nụ cười, gương mặt hắn tăng thêm bội phần tuấn lãng.





Bị người ta nắm lấy ngón tay, Liễu Viện Viện hơi sửng sốt định rút tay về nhưng lại bị Diệp Vũ nắm thật chặt. Nàng ta buồn bực trong lòng, từ trước tới nay chưa từng có nam nhân nào dám to gan như vậy, dám đến gần nàng lại còn nắm tay nàng.





"Buông tay." Liễu Viện Viện hừ lạnh một tiếng nhưng trên mặt lại nở nụ cười quyến rũ lả lướt, trong đáy mắt tựa hồ có độc không ngừng cuồn cuộn.





Diệp Vũ cười nhạt một tiếng, chinh phục kiểu mỹ nhân độc như rắn này thật kích thích hắn: "Nếu ta không buông thì sao?"





"Không buông cũng được thôi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết." Liễu Viện Viện cười đến rực rỡ.





Ninh Thư:...





Hiện tại vứt cô sang một bên mà tán tỉnh ve vãn nhau lại còn làm trò ngay trước mặt hậu cung, không biết Sư Tuệ Đế và Yến Kiều bây giờ cảm thấy thế nào.





Hổ cái Yến Kiều thấy một màn như vậy liền bĩu môi dậm chân, tuy là có hơi ghen nhưng cũng không tức giận hay đau lòng gì. Sư Tuệ Đế từ đầu tới cuối vẫn luôn lạnh lùng, trước một màn này dường như không có cảm xúc gì.





Ninh Thư phát hiện mình cũng là nữ nhân nhưng không thể hiểu nổi hai nữ nhân kia đang nghĩ gì?





Khoảng cách giữa Diệp Vũ và Liễu Viện Viện rất gần, cảm tưởng như vành tai và tóc mai đã chạm vào nhau. Liễu Viện Viện cảm nhận được hơi thở nam tính trên người Diệp Vũ nhất thời hơi hốt hoảng lúng túng, hoàn toàn quên mất mình là một kẻ mạnh, lại không biết phải phản kháng thế nào.





Diệp Vũ cười nhạt một tiếng, buông ngón tay Liễu Viện Viện ra, lại từ trong túi đựng đồ lấy ra một miếng ngọc bài trắng tinh hình chữ nhật: "Nếu nàng đang tìm vật này, ở chỗ ta vừa hay có."





Ninh Thư trừng mắt nhìn Diệp Vũ, mẹ nó, nhan sắc quả nhiên là quan trọng mà. Nếu Diệp Vũ xấu ma chê quỷ hờn, Liễu Viện Viện đã sớm thẳng tay đánh chết hắn rồi, còn có thể diễn một màn ám muội như vậy không?





Liễu Viện Viện mặt hơi ửng hồng, trừng mắt với Diệp Vũ, ngay sau đó liền hỏi xung quanh: "Hai miếng ngọc bài đã xuất hiện, một miếng còn lại đang ở trong tay ai?"





Mọi người ta nhìn ngươi, ngươi lại nhìn ta, cuối cùng một nam tử khoác trường bào đứng dậy, trên tay hắn cầm miếng ngọc bài giống hệt hai miếng kia.





Bây giờ ba miếng ngọc bài đều đã lộ diện chỉ còn đợi mở cung điện ra, bầu không khí bỗng chốc trở nên khẩn trương.





Ba người sở hữu ba miếng ngọc bài đứng trước cửa cung điện, đặt ngọc bài vào cỗ máy chỉ định.





Đệ tử của Thiên Đạo tông đều đứng sau lưng Ninh Thư, thực lực của Ninh Thư khiến tất cả đệ tử Thiên Đạo tông đều chấn động, đến bây giờ họ đều nhìn cô với vẻ mặt không thể coi thường.





"Ngụy sư đệ, đợi lát nữa chúng ta cùng đi vào, đông người có thể phối hợp hỗ trợ nhau." Lưu Tần Dương bàn bạc với Ninh Thư, mắt vẫn không rời cửa cung điện.





Ninh Thư không nói gì, mắt ghim chặt vào hai con sư tử đá dữ tợn đang ngồi sừng sững. Không biết có phải do ảo giác hay không, Ninh Thư vừa mới nhìn thấy ánh mắt của sư tử đá chuyển động, trên người còn mang theo hơi thở mạnh mẽ, xem ra chúng sắp sống lại rồi.





Cánh cổng cung điện vừa dày vừa nặng từ từ mở ra. Diệp Vũ, Liễu Viện Viện cùng kẻ khoác trường bào nhanh chóng xông vào bên trong.





Mọi người thấy ba người kia đi vào cũng vội vã xông tới. Vừa mới tới cổng, một con sư tử đá bất ngờ nhấc chân lên giẫm xuống đám người bên dưới. Những người cảnh giác cao độ mau chóng tránh ra, còn những ai không kịp trốn đều bị sư tử đá giẫm nát như tương, thậm chí còn nghe rõ mồn một tiếng xương cốt bị nghiền nát vụn đầy bi thương.





Những người khác nhất thời dừng bước, nhìn sư tử bằng đá cao sừng sững ngang tầm cung điện, trong ánh mắt hoàn toàn là vẻ khiếp sợ.





Ninh Thư thở dài một cái, cũng may cô cảnh giác không xông vào bên trong.





Sư tử đá làm như không thấy ba người đang nắm giữ ba miếng ngọc bài, chứng tỏ phải có ngọc bài mới có thể đi vào trong cung điện.





Có hai con sư tử đá canh giữ hai bên cổng, xem ra để vào được cung điện không dễ chút nào, cứ cho là vào được thì cũng không còn gì nữa rồi.





"Đây, đây..." Lưu Tần Dương không thốt nên lời, lúc trước còn muốn tranh giành tiên phủ, bây giờ nhận ra ngay cả tư cách tranh đoạt không còn nữa, thật khiến người ta đau trứng.





Ninh Thư không lấy làm lo lắng, trong đám người có không ít cao nhân trà trộn, trước mê hoặc như vậy thế nào họ cũng phải liều một phen.





Quả nhiên chẳng được bao lâu đã có người công kích sư tử đá, nhưng sư tử đá quá to lớn, so với nó, con người chẳng khác nào một con chim sẻ nhỏ bé.





Sư tử đá làm tròn nhiệm vụ ngăn cản những kẻ muốn tiến vào cung điện, hai con sư tử canh giữ ngay trước cổng cung điện khiến người ta không cách nào tiến vào bên trong.





"Thật là." Lưu Tần Dương buồn bực không thôi.





Ninh Thư thấy nhiều người như vậy đều không có cách nào đối phó với sư tử đá nhưng cô nhất định phải đi vào, bằng không Diệp Vũ nhất định sẽ thành công, có tiên phủ là con át chủ bài, cộng thêm những bảo vật và tài nguyên trong không gian này, sau này đối phó với hắn sẽ càng khó.





Diệp Vũ một khi đại thế đã thành chính là thần cản giết thần, Phật cản giết Phật.





Ninh Thư bay lên đầu sư tử đá, sư tử đá lập tức điên cuồng bạo động, nhưng cơ thể nó cứng ngắc không cách nào tóm được Ninh Thư xuống.





Ninh Thư cố gắng đẩy ngã sư tử đá nhưng nó quá nặng, cô chỉ có thể khiến nó hơi lay chuyển một chút.





Những người khác thấy hành động của Ninh Thư cũng bay lên đầu sư tử đá, đồng tâm hiệp lực đẩy sư tử đá ngã xuống.





Ninh Thư hiện tại đã không còn cách nào khác đành móc ra một miếng Linh Tủy tinh thể to bằng ngón tay cái từ túi đựng đồ sau đó nuốt xuống. Tức thì một luồng linh khí khổng lồ cuồn cuộn khắp cơ thể khiến cả người trướng lên, giây tiếp theo linh khí gần như muốn phá tan cơ thể cô.





Kình khí của bàn long kim sắc trong đan điền lập tức hấp thụ luồng linh khí khổng lồ, tựa như có thể hút vào bao nhiêu cũng không đủ.





Ninh Thư hét lớn một tiếng, vận một luồng khí hướng vào sư tử đá khiến nó ngã nhào. Sư tử đá “rầm” một tiếng ngã xuống đất, cả cung điện cũng rung chuyển một trận.





Sư tử đá ngã nhào xuống đất, bốn chân giãy giụa không tài nào đứng lên được.





Ninh Thư tiếp tục bay lên đầu con sư tử đá còn lại, những người khác thấy cô bay đến lập tức nhường chỗ cho cô.





Hung mãnh như thế nhất định là thú đội lốt người rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK