***
Ninh Thư thấy hối hận vì không mang vòng tay ra sớm hơn, trước đó thế quái nào lại không hề nhớ tới sự tồn tại của nó.
Vậy nên mới bị Lý Tam Lang dễ dàng bóp cổ.
Sau đó còn chẳng thèm coi cô là người nữa.
Lý Tam Lang nhìn Phật châu trên cổ tay Ninh Thư một lúc lâu rồi biến mất.
“Ngươi, ngươi lại muốn bỏ chạy.” Vương thị mang theo một đám nha hoàn chạy tới, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Ninh Thư, “Ngươi không thể sống yên ổn chút nào sao, cứ phải khiến cho gà bay chó sủa mới vui vẻ đúng không.”
“Rốt cuộc Lý gia có chỗ nào đắc tội ngươi mà kêu ngươi ngoan ngoãn sống ở Lý gia, ngươi lại khó chịu như thế?” Vẻ mặt của Vương thị tràn đầy chán ghét, dường như đã không còn có chút kiên nhẫn nào.
Ánh mắt nhìn Ninh Thư ẩn ẩn chút hung quang.
Ninh Thư thấy Lý Tam Lang đã rời đi, chuẩn bị trực tiếp trèo tường mà qua, kết quả vẫn bị thứ đồ nào đó ngăn trở, lại bị quăng ngã xuống.
Ninh Thư: …
Cái trò mèo gì đây.
“Bắt con nha đầu đó lại cho ta.” Vương thị không kiên nhẫn nói.
Ninh Thư né tránh nha hoàn, xin xỏ Vương thị: “Con biết sai rồi, xin người đừng nhốt con lại nữa, con lớn lên nơi đồng ruộng hương dã, bị nhốt khó chịu lắm.”
Ninh Thư phải tìm được biện pháp đối phó với Lý Tam Lang, phải tìm được nguyên nhân khiến Lý Tam Lang biến thành lệ quỷ.
Bằng không Ninh Thư sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi Lý gia.
Vương thị hừ lạnh một tiếng, “Ngươi là quả phụ, nếu tùy tiện đi lại trong nhà, lỡ mạo phạm tới khách quý thì phải làm sao, Lý gia chúng ta là người nhà giàu.”
Ninh Thư: …
Mịe, cứ như Lý gia là hậu duệ hoàng thân quý tộc không bằng, tối đa cũng chỉ là thương hộ mà thôi.
Theo chế độ cấp bậc sĩ nông công thương, thương hộ thực sự không thể tính là nhà cao cửa rộng.
“Con biết rồi, con sẽ không đi loạn đâu ạ, con chỉ đi dạo quanh sân của mình thôi, sẽ không chạy ra sảnh ngoài, lại càng không mạo phạm tới khách quý trong nhà.” Ninh Thư cúi đầu nói.
Vương thị nghĩ nghĩ, hừ lạnh nói, “Tốt nhất nói được thì phải làm được, bằng không ta chôn sống ngươi.”
Ninh Thư cụp mi rũ mắt gật đầu.
“Còn chưa cút về?” Vương thị khó chịu nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư dạ một tiếng, cúi đầu trở về sân của mình.
Nhìn phòng ốc hỗn độn, Ninh Thư thở dài một hơi.
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Ninh Thư nhìn Phật châu trên cổ tay, tự hỏi không biết chiếc vòng này có thể chịu đựng được bao lâu.
Ninh Thư cảm thấy hình như Lý Tam Lang có được nguồn lực chi viện cuồn cuộn không dứt.
Nếu chỉ là một con quỷ bình thường, phù chú của cô đã có thể khiến hắn hồn phi phách tán, nhưng Lý Tam Lang trúng mấy cái phù chú lại không chút tổn thất, mà cho dù có bị suy tổn, thì lần sau khi xuất hiện vẫn tung tăng nhảy nhót.
Thật cmn bực mình.
Ninh Thư hít sâu một hơi, bắt đầu tu luyện.
Không biết tu luyện được bao lâu, khi Ninh Thư mở mắt, trời đã tối đen.
Có lẽ vì cô đã chọc giận Vương thị nên lúc này không ai thèm mang cơm tới, tính ra đã hơn một ngày chưa được có một ngụm nước vào miệng.
Ninh Thư bò dậy, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.
Ninh Thư vừa mở cửa ra liền thấy Lý Tam Lang lơ lửng ở trước mặt.
Vòng tay trên người Ninh Thư sáng lên.
Lý Tam Lang lập tức dùng tay chắn kim quang, lui về phía sau thật xa.
Ninh Thư cười hả hê khoe mẽ, sau đó chuẩn bị đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Lý Tam Lang vẫn không dám đến quá gần Ninh Thư, chỉ có thể lơ lửng xung quanh.
Ninh Thư không để ý tới hắn, tìm một ít điểm tâm ở phòng bếp, tùy tiện ăn một chút lấp bụng.
Đến khi no căng mới nhớ ra bản thân có đổi Tích Cốc Đan, lâu rồi không đụng vào Tích Cốc Đan nên Ninh Thư quên mất.
Tích Cốc Đan trong tay, lo gì chuyện ăn uống.
“Ngươi cần gì phải thế này, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta, ta sẽ kêu nương đưa đồ ăn cho ngươi.” Lý Tam Lang phiêu phiêu không xa nói.
Ninh Thư mắt điếc tai ngơ.
Trên mặt Lý Tam Lang có chút dữ tợn, nhưng kiêng kị Phật châu nên vẫn không thể tới gần Ninh Thư được.
Ninh Thư giơ tay lên, đôi tay lắc lư, thướt tha nhẹ nhàng trở về phòng.
Đôi mắt Lý Tam Lang ngập máu nhìn chằm chằm bóng dáng của Ninh Thư, hắc khí phiêu đãng quanh người.
Trở về phòng, Ninh Thư tiếp tục tu luyện, không tin không làm gì được Lý Tam Lang.
Quỷ vương ngàn năm còn chơi được, tên quỷ này có là gì.
Lỡ như không chơi nổi, vậy thì đồng quy vu tận.
Sáng sớm hôm sau, cửa phòng Ninh Thư bị đá văng, Vương thị bước vào, phía sau còn có hai tên sai vặt, vài ả nha hoàn.
Vương thị tiến vào, nhìn chằm chằm Phật châu trên cổ tay Ninh Thư, lạnh giọng nói: “Giao Phật châu ra đây.”
Ninh Thư giấu tay ra phía sau, lui về sau hai bước, “Đây là đồ của ta, dựa vào cái gì mà phải mang ra.”
“Ai cho phép ngươi mang thứ này, ngươi có biết, Tam Lang báo mộng về cho ta, nói hạt châu trên tay ngươi làm hắn rất đau không.”
“Làm tức phụ của Tam Lang, sao có thể làm những việc khiến hắn khó chịu như vậy. Đưa cho ta mau!” Vương thị vươn tay.
Ninh Thư hơi nâng cằm, có chút không tưởng tượng nổi, nói, “Chỉ bằng một người chết báo mộng liền bắt ta giao đồ ra, dựa vào cái gì vậy, đây là đồ của ta.”
Lý Tam Lang không đối phó được Phật châu liền khóc lóc mách mẹ, tên không có tiền đồ!
“Cái gì mà đồ của ngươi, Lý gia dùng mười lượng bạc mua ngươi, cả mệnh của ngươi cũng là của Lý gia thì có thứ gì là của ngươi, mau lấy ra đây.” Vương thị vươn tay muốn cướp vòng tay của Ninh Thư.
Ninh Thư đá vào bụng của Vương thị, đạp bà ta lăn mấy vòng trên mặt đất.
Vương thị ôm bụng ai u kêu to, chật vật tới mức búi tóc vốn được vấn kĩ càng bị dính tro bụi, trâm cài cái nghiêng cái vẹo.
Muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Vương thị tức giận tới cả người run rẩy, chỉ vào Ninh Thư, “Ngươi cư nhiên dám động thủ với ta? To gan lớn mật!”
Quả thực đáng tội tày đình! (phiên thiên: nghịch trời)
Nha hoàn nhanh chóng chạy lại đỡ Vương thị đứng dậy, Vương thị tức giận hô lên: “Bắt ả lại, cho ả biết thế nào là gia pháp Lý gia.”
“Còn dám động thủ với ta.” Vương thị cực kì phẫn nộ, giống như sư tử bị xâm phạm lãnh địa, phẫn nộ tới mức muốn xé người ta ra thành từng mảnh nhỏ.
Trong hậu viện này, Vương thị là chúa tể cao cao tại thượng nắm quyền sinh sát, có thể làm chủ vận mệnh của những người sống ở hậu viện.
Vậy mà lúc này lại bị một con nha đầu chân quê đánh đạp.
Mấy hạ nhân chạy tới vây quanh, Ninh Thư quét chân khiến họ ngã xuống mặt đất, một chân đá một người.
“A…” Vương thị bị một gã sai vặt đè lên đau tới hét to.
Mặt hắn xám như tro, lồm cồm bò dậy, Vương thị đứng lên liền tặng gã một bạt tai, “Làm càn!”
Gã bụm mặt, sắc mặt đầy sợ hãi, lùi về sau liên tục.
“Lưu Tiểu Nha, ngươi đáng tội tày đình!” Ánh mặt Vương thị hung hãn lãnh lệ nhìn chằm chằm Ninh Thư, sau đó xoay người rời đi.
Ninh Thư quay đầu nhìn về Lý Tam Lang đang bay bay ngoài cửa sổ.
Đôi mắt hắn đỏ như chứa máu, nhìn chằm chằm Ninh Thư.
Ninh Thư đã tìm ra được một chút quy luật, thông thường khi mắt Lý Tam Lang hóa màu đỏ nghĩa là lúc hắn tức giận.
“Ngươi muốn bảo hộ trinh tiết của ngươi sao?” Đôi mắt đỏ rực của Lý Tam Lang nhìn chằm chằm Ninh Thư.
“Trinh tiết không có quan hệ gì ở đây.” Trinh tiết chỉ là thứ làm tăng giá trị của nữ nhân trong mắt nam nhân thôi.
Nguyện ý nghĩa là nguyện ý, không muốn chính là không muốn, không một ai có thể cưỡng bách cô.
“Chỉ là ta không thích ở bên cạnh một con quỷ.” Ninh Thư lạnh lùng nói.
P/s: Không biết tới giờ tình hình dịch Covid bên các bạn thế nào? Mong mọi người vẫn ổn…. Các bạn hãy thường xuyên rửa tay và đeo khẩu trang khi ra ngoài nhé ;)
Đồng bào Việt Nam, yêu tổ quốc yêu đồng bào, ở chỗ nào thì yên chỗ ấy