Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi nghe Lục Văn Quân phân tích, càng nghe càng thẹn thùng.
Mẹ cô nói không sai một chút nào, ngày mà cô gả đến Mục gia, cũng cảm giác mình khẳng định sống một ngày bằng một năm.
Nhưng trong lúc vô tình, cô ở Mục gia đến hai tháng.
Ngoại trừ tình cờ chịu đựng tính khí thất thường của Mục Diệc Thần, thì phần lớn thời gian, cô đều cảm thấy rất hài lòng.
Đặc biệt lúc cùng Đường Đường một chỗ, cô thậm chí thường hay quên mất mình không phải mẹ ruột, luôn có loại ảo giác "đáng yêu như thế không hổ danh là con gái của cô".
Lục Văn Quân nói xong, che ngực, trợn mắt giận dữ nhìn cô.
Lạc Thần Hi vội vàng nói: "Mẹ à, con thực sự không lừa mẹ đâu! Mục Diệc Thần thật sự đối với con rất tốt! Nếu như mẹ không tin thì…"
"Vậy thì làm sao hả?"
"Vậy để con bảo anh ấy đến đón con nhé! Mẹ tự nhìn thấy, thì sẽ biết thôi mà!"
Lạc Thần Hi nóng lòng để Lục Văn Quân tin tưởng, nhất thời bật thốt như vậy.
Lời vừa ra khỏi miệng, cô đã hối hận rồi.
Nhưng mà, Lục Văn Quân nghe được những lời này, lập tức nói: "Tốt, vậy con bảo cậu ta đến đây bây giờ đi!"
"À..." Lạc Thần Hi lập tức yếu thế.
"Làm sao vậy? Con không muốn sao? Mẹ biết ngay mà, những lời con nói đều là lừa mẹ hết..."
"Không không không, mẹ à, con đương nhiên không hề lừa mẹ!" Lạc Thần Hi liều mạng lắc đầu,
"Nhưng... nhưng mà, Mục đại thiếu căn bản không biết con là Lạc Thần Tâm giả, nếu như anh ấy nhìn thấy mẹ, không phải…không phải sẽ lòi ra mọi chuyện hay sao chứ?"
Cô đột nhiên thông suốt, nghĩ đến cái lý do tuyêt vời này, muốn lấp liếm cho qua chuyện này.
Nhưng mà, Lục Văn Quân còn có thể không biết cô có ý gì hay sao?
Lúc này lạnh lùng hừ một tiếng, "Không có chuyện gì, mẹ cũng không cần cậu ta đến gặp mẹ. Con nói là đến thăm bạn bè, bảo câu ta dẫn theo con gái ở dưới lầu đón con đi! Mẹ chỉ cần ở trên lầu nhìn, cũng được rồi. Chắc chắn sẽ không lòi ra đâu."
Sắc mặt của Lạc Thần Hi cứng đờ.
Chút trò vặt vãnh đó của cô, quả nhiên không gạt được con mắt của mẹ.
"Làm sao vậy hả? Chuyện này mà cũng không được hay sao? Xem ra, quả nhiên con đã gạt mẹ. Thôi được rồi, ít nói nhảm thôi, nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, ngày hôm nay chúng ta về nhà, không cho phép con đến Mục gia nữa!" Lục Văn Quân nổi giận, chống mép giường, muốn đứng dậy.
Lạc Thần Hi nhanh chóng chạy đến, vững vàng đè bà xuống.
"Mẹ à, mẹ… mẹ đừng nóng lòng như thế mà, hãy nghe con nói đã. Chuyện kia… chuyện kia…"
Đôi mắt của Lạc Thần Hi xoay tròn, liều mạng suy nghĩ cách ứng phó
Nhịn đến nửa ngày, cũng không nghĩ ra cái lý do nào tốt cả, chỉ có thể nói: "Con thấy dạo gần đây Mục đại thiếu bận rộn công việc, không muốn quấy rầy anh ấy. NHưng mà, con tìm anh ấy, thì anh ấy vẫn sẽ đến thôi… Như thế này đi, con gọi điện hỏi anh ấy một chút đã…"
Cô khuyên can đủ đường, mới khiến cho Lục Văn Quân yên lòng.
"Vậy con ra ngoài gọi điện thoại nhé…"
"Không cho phép ra đi, gọi ở đây luôn đi!"
Lạc Thần Hi chỉ có thể ở ngay trước mặt Lục Văn Quân, tìm số điện thoại di động của Mục Diệc Thần, gọi cho hắn.
Âm thanh điện thoại quay số vang lên, Lạc Thần Hi hai tay nắm chặt lấy điện thoại di động, âm thầm khẩn cầu: "Thiên linh linh, địa linh linh, Bồ Tát phù hộ, Mục đại thiếu, anh nhất định phải nghe máy nhé!"
Nếu như bình thường, thì cô đã không sốt sắng như vậy.
Nhưng mà, ngày hôm qua cô cùng với Mục đại thiếu không quá vui vẻ.
Hai người còn chia phòng ngủ nữa.
Cũng không biết đến cùng người đàn ông lắm mưu mô kia có hết giận không nữa?
Sự thực chứng minh, cô cầu xin không có bất kỳ tác dụng gì cả.
Chuông điện thoại reo đến mười mấy lần, cuối cùng cũng bị người ta tắt đi
Mẹ nó!
Thời khắc mấu chốt, hắn không thể phối hợp với cô một chút được hay sao hả?"
"Xảy ra chuyện gì vậy? Mục đại thiếu ngay cả điện thoại của con cũng không nhận sao?" Lục Văn Quân cau mày nhìn sang, "Như thế này còn nói đối xử tốt với con sao hả?"