Mục Diệc Thần gần như không nói được bất cứ điều gì!
Công chúa của nhà hắn vậy là lại đánh hắn... Đánh hắn... còn đánh hắn như vậy...
Còn nói hắn là người xấu!
Thực sự là ngàn vạn mũi tên đâm sâu vào tim!
Hơn nữa, cái cách mà một lớn một nhỏ cùng ôm nhau thật chặt kia đều dùng loại ánh mắt nhìn kẻ biến thái mà nhìn hắn.
Dáng vẻ run lẩy bẩy, như thể hắn là ác bá bắt nạt hai mẹ con nhà họ vậy.
Cuối cùng là hắn đã làm sai điều gì vậy chứ? Hắn chỉ muốn gần gũi với bà xã nhà mình một chút thôi mà!
Từ khi cái người phụ nữ nhỏ kia gả vào Mục gia, thì địa vị của hắn trong lòng công chúa nhỏ tụt dốc không phanh!
So với những phiền muộn của Mục đại thiếu thì tâm trạng của Lạc Thần Hi trong nháy mắt liền trở nên trong trẻo.
Đường Đường nhà cô vậy mà biết hành động! Biết bảo vệ cô như vậy!
Cô xin rút lại lời nói trước đó là bánh bao nhỏ chỉ có thể tỏ ra dễ thương mà thôi.
Lạc Thần Hi ôm lấy bánh bao nhỏ, hôn lấy hôn để trên khuôn mặt trắng trẻo mập mạp của bé, hoàn toàn bỏ qua sắc mặt âm trầm nhăn như bị táo bón của Mục Diệc Thần.
Không bao lâu, chiếc xe dừng lại.
"Đại thiếu gia, thiếu phu nhân, tiểu thư, đã đến nhà cũ rồi ạ."
Trác Phong cung kính đứng trước cửa xe, nhìn cả nhà ba người tổng giám đốc cùng nhau xuống xe, trong lòng lén lút tự nhủ.
Hắn còn tưởng đại thiếu gia tự nhiên muốn dựng vách ngăn lên để thân thiết với thiếu phu nhân.
Nhưng hiện tại thì vẻ mặt của đại thiếu gia tái nhợt, vẻ mặt của thiếu phu nhân trắng bệch, còn khuôn mặt nhỏ của tiểu thư thì vẫn mập mạp trắng trẻo.
Cái vẻ mặt của một nhà ba người này rốt cuộc là đã làm chuyện gì trong đó vậy chứ?
Lạc Thần Hi bước xuống xe, nhìn sang hai bên một chút, có chút ngoài ý muốn, "Chúng ta không phải về nhà sao? Đây là nơi nào vậy?"
"Bà gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi dẫn cô đến chỗ bà ăn cơm. Cô nên chú ý một chút cho tôi, cái gì nên nói thì nói, cái gì không nên nói thì thôi, không cần tôi phải nhắc nhở cô nữa chứ?"
Mục Diệc Thần không ăn được đậu hũ, còn bị công chúa nhỏ của mình đánh, tính khí giận dữ, nói chuyện cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Nhưng Lạc Thần Hi không chú ý tới điểm ấy, cô giật mình nói: "Cái gì? Gặp... gặp bà của anh sao?Nhưng... sao anh không nói với tôi sớm hơn chứ! Tôi chưa chuẩn bị gì cả, lại muốn tôi đi gặp bà anh sao?"
Nghe nói như thế, tâm tình của Mục Diệc Thần càng tệ hơn.
Hắn gọi điện thoại cho Lạc Thần Hi vài lần cũng không được, giờ nghĩ lại thì có lẽ người phụ nữ nhỏ này ở chung một chỗ với Thịnh Dục đây mà.
"Chuẩn bị cái gì mà chuẩn bị? Cô đã gả vào Mục gia rồi, còn cần phải chuẩn bị gì khi đi gặp người lớn trong gia đình nữa chứ hả? Hơn nữa, không phải cô giỏi nhất là lấy lòng người khác hay sao? Nếu không, làm sao bà có thể ép tôi kết hôn với cô được chứ? Bản lĩnh của cô cũng thật cao cường mà!"
Mục Diệc Thần thờ ơ nói xong, kéo tay cô đi về hướng căn biệt thự.
Lạc Thần Hi chầm chậm đuổi theo hắn, trong lòng lại không nhịn được mà bồn chồn.
Vốn dĩ mọi việc không đơn giản như Mục Diệc Thần vừa nói.
Mấu chốt của vấn đề là việc căn bản cô không phải là Lạc Thần Tâm!
Đối mặt Mục Diệc Thần cùng những người như Mục Vi Vi, cũng vì họ rất ghét Lạc Thần Tâm nên trước giờ không nhìn thẳng vào cô, vỏ bọc của Lạc Thần Hi lại được ngụy trang tốt hơn.
Nhưng nếu dựa theo lời giải thích của Mục Diệc Thần thì bà Mục chính là yếu tố then chốt thúc đẩy cuộc hôn nhân này của hai người, chuyện này không phải nói rõ là Lạc Thần Tâm rất được bà Mục yêu quý hay sao?
Nếu mà cứ như vậy thì rất dễ dàng bị lộ đó!
Trong tài liệu mà Lạc An Quốc đưa cho cô, hoàn toàn không nói tới, Lạc Thần Tâm đã tiếp xúc những gì với bà Mục.
Lần này cô nên làm gì đây?
Nhưng mà không để cho cô thời gian suy nghĩ rõ ràng, bọn họ đã tiến vào biệt thự.
"Đại thiếu gia, tiểu thư, còn có..." Dì Trần đặt ánh mắt nghi ngờ lên trên người của Lạc Thần Hi.
"Đây là thiếu phu nhân." Mục Diệc Thần từ tốn nói.
Lạc Thần Hi nhịn không được mà liếc mắt nhìn hắn.
Đêm tân hôn, hắn còn nói là tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô là thiếu phu nhân của Mục gia mà!