Mục Diệc Thần chầm chậm đi vào phòng.
Dưới ánh sáng đèn ngủ mờ ảo, hắn nhìn người này ngủ say chết.
Ôm một chiếc gối ôm bự, hướng lên trời, ngã chỏng vó.
Cái tư thế ngủ này... có vẻ khá quen thuộc.
Đôi mắt của Mục Diệc Thần tối lại, sắc mặt có vẻ hơi âm trầm.
Vừa nãy lúc ôm Đường Đường xuống xe, trong nháy mắt, dường như hắn nhìn thấy một chút bi thương ở trong mắt của cô.
Khiến đáy lòng hắn cũng căng thẳng theo.
Hắn tự nghĩ, những lời mà hắn nói ở trên xe kia có phải có chút quá đáng hay không?
Vì thế, ngay cả yêu cầu đổi phòng ngủ có gan to bằng trời này được đưa ra, hắn cũng đồng ý.
Nhưng sau khi nằm một mình ở thư phòng, hắn lại không ngủ được.
Càng nghĩ càng không cam lòng.
Dựa vào cái gì mà muốn một mình hắn ở căn phòng lạnh lẽo này chứ?
Đó là phòng ngủ của hắn mà, giường của hắn, chỗ nằm cũng là của hắn luôn!
Hắn muốn ngủ thì ngủ chứ!
Nghĩ như vậy, hắn không nhịn được nhảy lên, tìm chìa khoá phòng ngủ và mở cửa đi vào.
Kết quả là...
Người phụ nữ này lại dám nằm ngủ như vậy?
Cho dù hắn có đi đến, cô cũng hoàn toàn không phát hiện, vẫn ngủ say như heo!
Lúc Mục Diệc Thần vừa mới bước vào cửa còn có chút chột dạ, bây giờ tất cả đều biến mất.
Hắn nhanh chân đến cạnh giường, đưa tay muốn kéo Lạc Thần Hi cùng tỉnh dậy..
Dựa vào cái gì hắn không ngủ được mà cô lại có thể ngủ tốt như vậy được chứ? Vừa nãy khi hắn nói đến chuyện ly hôn, cô cũng không hề có phản ứng? Không phải nên ngay lập tức mặc áo ngủ khêu gợi, chủ động đến thư phòng dụ dỗ hắn hay sao hả?
"Lạc Thần Tâm, cô tỉnh dậy cho tôi..."
Tay của Mục Diệc Thần vừa mới chạm đến bả vai của Lạc Thần Hi thì nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn chủ động hướng về phía bàn tay của hắn, cọ tới cọ lui.
Sau khi cọ xong, khóe miệng hơi nhô lên, giống như một con mèo nhỏ đang cọ quậy lắc lư khi ngủ say vậy.
Mục Diệc Thần ngẩn người ra, động tác trên tay bất giác ngừng theo mà nheo mắt lại.
"Cô cũng không phải là Đường Đường, tưởng tỏ ra dễ thương thì sẽ có tác dụng sao?"
Hắn sử dụng ngón tay bóp má của Lạc Thần Hi, "Không cho ngủ!"
Nhưng Lạc Thần Hi vẫn ngủ rất say, cho dù bị quấy rầy cũng không có dấu hiệu nào tỉnh dậy.
Hình như Mục Diệc Thần tới gần khiến cô cảm thấy nóng nực, cô lầu bầu một tiếng rồi kéo chiếc mềm trên người ra.
Tầm mắt của Mục Diệc Thần cúi xuống theo cử động của cô, bỗng nhiên, cả người hắn cứng đờ, trừng mắt nhìn một mảng da thịt trắng nõn bị lộ ra từ vạt áo mỏng manh.
Da dẻ của Lạc Thần Hi cực kỳ trắng, hơn nữa, còn mềm mại, nhẵn nhụi, giống như một món đồ sứ cao cấp nhất, dù trong tia sáng mờ ảo cũng lấp lánh sáng lên.
Trong đầu của Mục Diệc Thần không tự chủ được mà nhớ lại đêm hôm trước, làn da như tơ lụa này tiếp xúc với thân thể hắn.
Khắc sâu như vậy.
Yết hầu của hắn trượt một cái, lúc này hắn mới chú ý tới bộ đồ mà Lạc Thần Hi mặc ở trên người là một bộ đồ ngủ bằng lụa trắng.
Tuy rằng kiểu dáng không có gì, nhưng loại chất liệu này vốn dĩ là nửa trong suốt, màu trắng căn bản không che lấp được gì, trái lại càng tăng thêm mấy phần như ẩn như hiện.
Thân thể của Mục Diệc Thần trong nháy mắt căng thẳng.
"Xem như tôi hiểu nhầm cô rồi, cô cũng đã thay áo ngủ như vậy, có phải chắc chắn tôi sẽ đến hay không?"
Đột nhiên đặt bàn tay lớn lên vai của Lạc Thần Hi.
Thân thể to lớn rắn chắc theo sát ép lên người cô.
Mục Diệc Thần hôn lên đôi môi hồng khiến anh suy nghĩ cả ngày kia và tự mãn.