Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi cúi đầu vừa nhìn, thì thấy chiếc cà vạt này quen quen.
Hình như là lần đầu cô đến cửa hàng kia chọn vải, đã làm ra cái này cho Mục Diệc Thần.
Lúc đó, Mục Diệc Thần còn lộ ra mặt ghét bỏ mà cảnh cáo cô "Đừng nghĩ đến chuyện quyến rũ hắn", kết quả là, bây giờ lại chủ động thắt cái này sao?
Mục Diệc Thần chủ động cúi người xuống.
Chờ một lúc, vẫn thấy người phụ nữ đứng im tại chỗ, nên lên tiếng thúc giục: "Nhanh lên đi!"
Lạc Thần Hi lúc này mới giơ tay, cầm lấy cà vạt vòng qua cổ của hắn, thắt thành một nút thật đẹp.
Mục Diệc Thần sờ sờ cà vạt, khẽ cong đôi môi mỏng, "Tay nghề không tệ đâu?"
"Dù sao tôi cũng là nhà thiết kế đấy! Nếu như ngay cả cà vạt mà không biết thắt, thì sao mà sống được cơ chứ!" Lạc Thần Hi vẫy tay, "Vậy tôi đi trước đây…"
Mục Diệc Thần lại cầm cổ tay của cô lại, "Không cho trêu ong ghẹo bướm, nhớ kỹ chưa hả?"
"Biết rồi biết rồi, buổi tối gặp lại nhé!"
Mục Diệc Thần nhìn kỹ bóng lưng rời đi vội vàng của, mắt híp lại.
"Ha ha, buổi tối gặp lại sao?"
…
Lạc Thần Hi thay quần áo xong xuôi, thì chạy đến chỗ tạp chí TREND.
Từ phía xa xa nhìn sang, thì sợ hết cả hồn.
Ở cửa lại có thể tụ tập một đống cô gái từ già đến trẻ, trên tay còn kéo ra một tấm biểu ngữ, trên đó viết chữ "Hội fans tiếp ứng toàn cầu cho Trần Hi Lạc".
Sao mà cô lại có nhiều fans đứng ở đây như vậy được chứ!
Hơn nữa, sao các cô ấy biết được hoạt động của cô cơ chứ?
Lạc Thần Hi vui vì thị lực tốt của bản thân, đi vòng đúng lúc, đi vào tạp chí từ phía sau.
Thang Gia Đống nhìn thấy cô, có chút kỳ quái, "Làm sao vậy? Thần Tinh ngày hôm nay lại không đến sao?"
"Ừm... Cô ấy dự định thành lập nhãn hiệu cá nhân, gần đây vẫn luôn rất bận rộn, nên không chạy đến kịp, muốn tôi nói lời xin lỗi đối với ngài." Lạc Thần Hi vội vàng nói.
Với chức trách là nhà thiết kế, nhưng mà đến hai lần không xuất hiệ, thực sự đến mức như tội nhân vậy.
Nhưng mà, cô chỉ là một người, không thể chia thành hai người.
Vì thế, chỉ có thể chọn lấy thân phận của Trần Hi Lạc mà xuất hiện, sau này sẽ cố gắng hết sức giải thích sau với Thang Gia Đống.
Cũng may, Thang Gia Đống chỉ nhướn mày, không nói thêm gì, chỉ dặn dò Lạc Thần Hi đi trang điểm tạo hình.
Chuyện thay quần áo để tạo hình, thực sự rất dễ dàng nhất làm lộ thân phận.
Cũng may đồ mà Lạc Thần Hi phải mặc, đều là quần áo bản thân mình thiết kế.
Cô cố ý chọn vài món thiết kế che ngực tốt nhất, phối hợp với áo ngực "cho dù to đến bao nhiêu cũng có thể đè nén được cho bằng phẳng" trong truyền thuyết của các vận động viên hay dùng, chỉ cần không cởi quần áo ra, thì sẽ không hề có chút kẽ hở nào.
Chuyên gia trang điểm Tiểu Mạnh cũng là fans của Trần Hi Lạc, nên khi nhìn thấy cô, thì ánh mắt phát ra ánh sáng xanh lập lòe.
Vừa trang điểm, vừa nịnh cô, "Hi Lạc à, da dẻ của cậu thật đẹp, rất ít người đàn ông nào mà có được làn da như vậy."
"Cảm ơn, chỉ là, tôi đã từng gặp qua làn da còn tốt hơn da tôi rồi đấy."
"Hả? Có thật không? Không thể nào?" Tiểu Mạnh thán phục.
Trong đầu của Lạc Thần Hi, hiện ra mặt của Mục đại thiếu.
Làm sao không được cơ chứ?
Cái làn da của người đàn ông kia đẹp đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông!
Hại cô thỉnh thoảng nhìn hắn đến ngớ người luôn.
Lạc Thần Hi chỉ lo ngồi lâu sẽ càng dễ lộ, nên, cũng chỉ để cho Tiểu Mạnh đánh khối một chút, để khuôn mặt càng thêm lập thể mà thôi.
Trở về phòng chụp ảnh, thì Đoạn Vũ Ngưng cũng đã được tạo hình xong xuôi, đang nói chuyện Thang Gia Đống.
Lạc Thần Hi đánh giá cô ấy từ trên xuống dưới, thầm gật đầu trong lòng.
Đoạn Vũ Ngưng quả nhiên rất thích hợp với thiết kế của cô, cô ấy mặc trên một chiếc váy tím có cổ vừa đơn giản lại vừa thanh lịch, nó được chiết eo, nhưng lại vừa vặn có thể phô bày hết khí chất thanh nhã đơn thuần của Đoạn Vũ Ngưng.
Nhìn thấy Lạc Thần Hi, thì Đoạn Vũ Ngưng lập tức đến đón, "Anh Hi Lạc, anh đến rồi."
Lạc Thần Hi gật đầu với cô ấy, "Ừm, thật xin lỗi, để em đợi lâu rồi."
"Không có gì không có gì, em chỉ vừa trang điểm xong mà thôi."
Tầm mắt của Đoạn Vũ Ngưng đối diện với ánh mắt của cô, ngay lập tức trên mặt xuất hiện một vệt ửng đỏ.