Editor: Wave Literature
Ngày thứ hai, Lạc Thần Hi ngủ quên.
Lúc rời giường, thì không thấy Mục Diệc Thần và bánh bao nhỏ đâu nữa.
Cô nhanh chóng xuống giường rửa mặt.
Ngày hôm qua, Mục Diệc Thần có sự kiên trì hiếm thấy, làm cho cô vẽ một buổi tối.
Hơn nữa, còn đặc biệt tri kỷ, dù cởi sạch hay bất kỳ tư thế nào, tùy cô bày binh bố trận.
Sợ đến mức cô suýt chút nữa chạy chết trối luôn.
Cũng may cô thông minh, mang cả bánh bao nhỏ vào thư phòng, nếu không thì.
Lạc Thần Hi vẽ dày đặc của một tờ bản thảo, có Mục đại thiếu, còn có bánh bao nhỏ.
Nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của Đường Đường, cô đã nghĩ cho bé rất nhiều bộ quần áo nhỏ bé đáng yêu!Nhưng, thương hiệu cá nhân của cô có thể kết hợp thêm thiết kế quần áo cho trẻ em.
Lạc Thần Hi vừa suy tư, vừa đi xuống lầu, định đến nhà bếp tìm chút thức ăn.
Nhưng mà, vừa đi đến hành lang, lại đụng phải một vị khách không mời mà đến.
"Chà chà, trên thế giới sao có người phụ hết ăn lại nằm như cô cơ chứ, thật sự tưởng mình gả vào nhà giàu, thì cái gì cũng không cần phải làm sao?"Bạch Tâm Hinh hai tay khoanh trước ngực, tựa vào lan can, ném ánh mắt của xem thường về phía cô,"Ngủ muộn như vậy mới dậy, da mặt của cô cũng đủ dày nha! Dì Mục còn ở trong nhà, mà cô còn lớn lối như vậy, thật sự không sợ bị đuổi ra khỏi nhà hay sao!"Lạc Thần Hi hơi cong môi, không cho là đúng mà cười nói: "Tình cảm giữa tôi và ông xã nhà tôi, sao mẹ chồng của tôi lại phải tức giận cơ chứ? Chúng tôi cố gắng như vậy, không phải giúp cho bà ấy sớm được ôm cháu trai hay sao chứ?"
"Cô.
!"Sắc mặt của Bạch Tâm Hinh trắng nhợt.
Nghe hiểu ám chỉ mà cô nói.
Còn không phải khoe khoang tình cảm của cô với Mục Diệc Thần hay sao?!Chỉ cần nghĩ đến anh Mục triền miên với người phụ nữ này cả tối ngày hôm qua đến tận nửa đêm, thì cô ta tức giận đến mức run rẩy.
Lạc Thần Hi tựa như cười mà không liếc nhìn cô ta, ngáp một cái, "Ai, buồn ngủ quá, ngày hôm qua vận động mạnh như vậy, bụng thật đói mà, trước tiên tôi phải đi tìm cái gì ăn cái đã.
"Thấy cô xoay người, thì Bạch Tâm Hinh nhanh chóng ngăn cản cô lại.
"Cô đứng lại đó cho tôi!"
"Lại làm sao nữa?" Lạc Thần Hi cau mày.
Ánh mắt của Bạch Tâm Hinh rơi một dấu hôn trên cổ của cô, lòng đố kị ở trong người bốc lên.
Cô ta lộ ra nụ cười ác ý, "Lạc Thần Tâm, cô thật sự coi chính mình là phu nhân của anh Mục sao? Thật sự nghỉ dì Mục và chú Mục sẽ tiếp nhận cô sao hả? Vậy cô có bao giờ nghĩ đến chuyện, Đường Đường đến bây giờ không hề kêu một tiếng mẹ hay không?"Nghe nói như thế,thì Lạc Thần Hi hơi run run.
Lập tức, nụ cười trên mặt biến mất, giọng nói trầm xuống: "Chuyện này thì có liên quan gì đến cô hả?"Bạch Tâm Hinh cười lạnh nói: "Làm sao hả? Tôi chọc thủng nỗi âu lo trong lòng cô hả, cô chỉ không chị nhìn rõ mà thôi? Nói cho cô biết, người nhà họ Mục vốn dĩ sẽ không thể tiếp nhận cô được! Đường Đường rõ ràng là con gái ruột của cô, nhưng đến bây giờ không hề kêu cô là mẹ bao giờ! Chỉ vì Mục gia từ trên xuống dưới, đều chỉ coi cô là bảo mẫu của nó mà thôi, sẽ sớm đuổi cô ra khỏi cửa!"Lạc Thần Hi cong môi, không nói gì.
Bạch Tâm Hinh tưởng mình nói trúng tâm sự của cô, càng thêm đắc ý, "Nếu như cô không tin, thì đôi Đường Đường trở về, hãy để nó gọi cô là mẹ, nhìn xem dì Mục sẽ có phản ứng gì hả!"Cô ta vừa dứt lời, Lạc Thần Hi nở một tiếng cười gằn.
"Bạch Tâm Hinh, cô tưởng tôi bị ngốc hay sao hả?"Bạch Tâm Hinh còn đang giả bộ vô tội, "Cô có ý gì chứ? Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi! Sớm hiểu rõ hiện thực một chút, đối với cô mới có lợi, đỡ phải lãng phí thanh xuân của mình.
"Ánh mắt của Lạc Thần Hi càng ngày càng lạnh, "Bạch Tâm Hinh, cô tưởng tôi không biết tình huống của Đường Đường sao? Cô vì muốn đối phó tôi, mà thực sự cái gì cũng nói được sao! Thủ đoạn gây rối ly gián này của cô cũng quá thấp hèn rồi!"Bánh bao nhỏ vẫn gọi cô là chị, thực sự rất kỳ quái.
Nhưng, cô còn nhớ ngày thứ hai sau khi kết hôn, cô bảo bánh bao nhỏ gọi mẹ, thì đột nhiên bánh bao nhỏ không khống chế được òa khóc nức nở.