Editor: Wave Literature
Phương Tử Thiến đi rồi, Lạc Thần Hi một mình ngồi ở trên ghế salông, cảm thấy có chút buồn chán.
Cô đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài đi một chút.
Vừa quay đầu, đã nhìn thấy Mục Diệc Thần đứng chung một chỗ cùng Bạch Tâm Hinh.
Bạch Tâm Hinh rõ ràng ăn mặc rất tỉ mỉ, lễ phục trên người cực kỳ xa ho, trang điểm kỹ càng, nụ cười cực kỳ xán lạn.
Vẻ mặt của Mục đại thiếu lạnh nhạt, nhưng không hề khiến vẻ đẹp trai của hắn bị tổn hại một chút nào.
"Không phải nói là đến nói chuyện với trưởng bối hay sao? Bạch Tâm Hinh cũng coi như trưởng bối sao?"
Lạc Thần Hi âm thầm lầu bầu một tiếng.
Đúng lúc này, Mục Diệc Thần nghe được âm thanh của cô, ánh mắt quét tới.
Lạc Thần Hi bĩu môi, xoay người rời đi, đã thấy đàn ông bỏ lại người cực kỳ đẹp bên cạnh, nhanh chóng đi đến chỗ của cô.
"Không phải bảo cô ở yên chỗ này chờ tôi sao? Sao lại chạy lung tung vậy hả?"
Mục Diệc Thần cầm lấy cổ tay của cô, không vui lên tiếng.
Lạc Thần Hi liếc nhìn Bạch Tâm Hinh, "Không phải tôi thấy anh đang bận rộn, không muốn quấy rầy anh hay sao hả?"
"Tôi đã hết bận, không cho phép cô chạy lung tung nữa!"
Nghĩ đến chuyện lúc nãy mọi người kinh diễm khi cô vào cửa, hắn đã vô cùng hối hận khi dẫn theo người phụ nữ nhỏ này đến.
Cũng còn may, vừa bước đến đã đem giấu người này ở khu vực ăn uống, nếu không, bỏ cô ở một chỗ nhiều người, thì không biết hấp dẫn bao nhiêu ong bướm đến nữa.
Mục Diệc Thần híp mắt, tay dùng thêm lực, ôm cô.
"Mục Diệc Thần, anh là gì vậy hả? Đây là ở bên ngoài!"
Lạc Thần Hi vốn định tránh ra, nhưng mà, nhận ra được ánh mắt phẫn nộ của Bạch Tâm Hinh, cô bỗng nhiên đổi chủ ý.
Hơn nữa còn đến gần ngực của Mục Diệc Thần, chủ động ôm eo của hắn.
Mục Diệc Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, lạnh lùng hừ một tiếng, "Ở bên ngoài thì sao hả? Cô là người phụ nữ của tôi, còn sợ bị người khác nhìn đến sao hả?"
Lạc Thần Hi ngẩn ra, không nhịn được mà ngẩng đầu liếc nhìn hắn.
Người đàn ông này... Còn nói bằng cái loại giọng điệu dễ gây hiểu nhầm này nữa chứ.
Mục Diệc Thần không cảm thấy có cái gì không đúng, cánh tay của hắn mạnh mẽ ôm lấy eo của Lạc Thần Hi, dẫn cô đến trung tâm của phòng tiệc.
"Ăn no chứ? Tôi dẫn cô đi nhận thức mấy người."
"Ồ..."
Lạc Thần Hi đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi theo hắn.
Mấy người bạn thân của Mục Diệc Thần, ngày hôm nay đều đến hết.
Nhìn thấy Mục đại thiếu nắm tay của Lạc Thần Hi, vẻ mặt khác nhau.
Bạch Thế Huân hoàn toàn không nhìn nổi nữa, vẻ mặt vô cùng đau đớn, "Mục Diệc Thần, cậu uống nhầm thuốc hả?"
Mục Diệc Thần không để ý đến hắn, quay đầu nói với Lạc Thần Hi: "Đây đều là bạn tốt của tôi, cô đã biết Bạch Thế Huân, Bạc đại thiếu Bạc Đình Uyên, cô nên gặp đi."
Lạc Thần Hi gật đầu.
Là ba ba của con rể tương lai nhà cô đây mà!
Lúc đi nhà trẻ đón Đường Đường, thì đã gặp nhiều lần.
Chỉ kỳ quái là, trước giờ cô chưa từng nhìn thấy mẹ của đứa bé Bạc Thiếu Hiên kia đâu cả.
Có thể nể mặt Đường Đường, nên Bạc Đình Uyên khá lịch sự đối với cô, chủ động bắt chuyện, "Chào cô."
"Còn có người này, là Tam thiếu gia Hạ gia Hạ Cẩn Tư, mẹ của cậu ấy là người nổi tiếng, thiên hậu quốc bảo của Trung Quốc, siêu sao hàng đầu Sabrina. Hơn nữa, cửa hàng vải làn trước, là mua từ trên tay của cậu ấy đấy."
Nghe vậy, Lạc Thần Hi nhìn Hạ Cẩn Tư thêm vài lần.
Hạ Cẩn Tư là một người đàn ông đẹp đến hiếm có, so với đường nét nam tính cường tráng của Mục Diệc Thần, thì anh ta có vẻ ngoài tuấn tú hơn, khuôn mặt của anh ta với người mẹ thiên hậu có giọng hát hay kia có bảy tám phần tương tự.
Hạ Cẩn Tư cũng đang quan sát cô, hồi lâu, mới đưa tay về phía cô, "Tôi không ngờ Diệc Thần lại dẫn theo cô đến đây, còn giới thiệu chính thức với chúng tôi, chỉ là, cậu ấy vui là tốt rồi."
Lời này dường như có thâm ý khác.
Lạc Thần Hi chớp mắt một cái, theo bản năng mà đưa tay phải ra, bắt tay với anh ta.
Nhưng mà, khi hai tay còn chưa chạm đến, thì tay cô bị Mục Diệc Thần nắm lấy, rút về.