Editor: Wave Literature
Bạch Tâm Hinh tàn bạo mà nguyền rủa cô.
Kết quả là, vừa quay đầu lại, thì đã nhìn thấy mấy người nhân viên ở phía sau lưng của cô ta, chỉ chỉ chỏ chỏ.
Hình như đã đứng ở đó một lúc rất lâu rồi.
Mặt của Bạch Tâm Hinh đỏ bừng lên.
Chuyện cô ta quyến rũ Trần Hi Lạc, vậy mà lại bị nhiều người nhìn thấy như vậy sao!
"Nhìn cái gì vậy hả? Đều cút ngay cho tôi!"
Bạch Tâm Hinh mắng vài tiếng, cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại.
…
Một nơi khác.
Lạc Thần Hi hết sức cố gắng chạy, đến được nhà trẻ, thì cũng đã muộn rồi.
Cũng may, bánh bao nhỏ có con rể nuôi từ nhỏ luôn chơi cùng bên cạnh, ngoan ngoãn ngồi chờ ở phía cửa, còn ngậm một que kẹo ở trong miệng nữa.
Lúc Lạc Thần Hi đến, thì bánh bao nhỏ liếm gần hết một nửa kẹo que rồi, đưa cho Bạc Thiếu Hiên.
"Anh Thiếu hiên, cái này Đường Đường cố gắng ăn rồi, anh cũng ăn đi."
Cậu bé dễ thương kia rõ ràng bị đỏ mặt, lắc đầu, "Anh không ăn, em ăn đi!"
"Thật sự ăn rất ngon đấy!"
Bánh bao nhỏ chớp đôi mắt to tròn, cực kỳ chào hàng cái que kẹo, còn nhón cả chân, đưa que kẹo đó đến bên cạnh miệng của cậu bé đó.
Bạc Thiếu Hiên liều mạng trốn ra phía sau, ngay cả hai bên tai cũng ửng đỏ thành một mảnh lớn.
Lạc Thần Hi ở bên cạnh nhìn thấy cũng trợn mắt há hốc miếng.
Bánh bao nhỏ di truyền từ ai vậy chứ!
Đó là chiêu quyến rũ nam thần hàng đầu đấy!
Nếu như cô mà có khả năng được như thế, thì có thể khiến cho Mục Diệc Thần quy phục ở phía dưới chân của cô rồi!
Đợi dã, không đúng!
Nhìn thấy Bạc Thiếu Hiên không thể tránh khỏi, dường như bị bánh bao nhỏ "nhào đến" thành công.
Lạc Thần Hi nhanh chóng chạy đến, "Đường Đường, em chờ lâu lắm rồi phải không hả? Chị tới đón em nè."
Cô ôm lấy bánh bao nhỏ, thành công giải cứu cho vị con rể nuôi từ bé đang đỏ ửng cả mặt kia.
Lạc Thần Hi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may đến vừa kịp lúc!
Nếu như bánh bao nhỏ hôn môi gián tiếp với con rễ nuôi từ nhỏ, thì nếu để cho Mục đại thiếu yêu con gái như mạng biết được, thì không phải long trời lở đất hay sao hả!
Bánh bao nhỏ nhìn thấy người chị mà mình yêu nhất, thì ngay lập tức quên đi Bạc Thiếu Hiên, ôm lấy cổ của Lạc Thần Hi, còn hôn lên mặt của cô một cái.
Khóe miệng của Lạc Thần Hi giật giật.
Vừa nãy bánh bao nhỏ ăn kẹo que, miệng còn dính đấy nhé...
…
Cô mang theo bánh bao nhỏ về nhà, không bao lâu sau, thì Mục Diệc Thần đã bước vào cửa.
Nhìn thấy người đàn ông mặc áo gió dài đang đổi giày ở cửa, thì Lạc Thần Hi ngớ hết cả người ra.
Luôn cảm giác, hình như thời gian mà Mục Diệc Thần về nhà càng ngày càng sớm thì phải.
Mục thị sẽ không nhanh chóng đóng cửa đấy chứ hả?
Cô đang muốn lên lầu.
Thì bỗng nhiên, bị Mục Diệc Thần gọi lại.
"Chờ đã!"
"Sao vậy?" Lạc Thần Hi quay đầu lại, kỳ quái chớp mắt một cái.
Mục Diệc Thần chỉ vào cổ của nàng, "Nơi này của cô dính cái gì vậy hả? Sao có một mảng đen thui vậy?"
"A?!"
Lạc Thần Hi cảm thấy không được ổn cho lắm.
Lập tức lấy điện thoại di động ra, mở máy phản chiếu hình ảnh chiếc cổ của mình.
Khi xem xong, thì trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Đó là do lúc sáng cô dịch dung, vì để cho càng thêm tự nhiên, nên cố ý thoa thêm hai lớp phấn hồng hào thôi mà.
Kết quả, vì buổi chiều trở về đã quá mệt, nên lúc cởi ra không hề chú ý, mình bị đen một chỗ…
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả? Đây là cái gì thế?"
Thanh âm của người đàn ông đột nhiên vang lên ở cạnh tai của cô.
Lạc Thần Hi kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện Mục Diệc Thần đã vô thanh vô tức đất đi tới.
Ngón tay thon dài chạm vào cần cổ trắng nõn tinh tế của cô, còn lướt qua vài lần nữa.
Mắt của hắn híp lại, nhìn đầu ngón tay dính phấn dịch dung, thì đăm chiêu.
Lạc Thần Hi nhanh chóng mở miệng: "À... Cái này… Vừa này lúc Đường Đường ăn đồ ăn, thì đúng lúc tôi ôm bé, không cẩn thận mà dính lên thoi. Cám ơn anh đã nhắc nhé, vậy tôi lấy khăn mặt lau qua một chút đã."
Cô mạnh mẽ giải thích một lèo, rồi xoay người rời đi.
Nhưng vừa mới xoay người, thì vai đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông kia đè lại rồi.