Editor: Wave Literature
Đàm Nguyệt Như không nhịn được phóng đại nói: "Tâm Hinh, cháu thật sự quá tri kỷ mà! Vi Vi mà có một nửa sự quan tâm như cháu, thì buổi tối dì nằm mơ cũng muốn cười tỉnh luôn đấy."Bạch Tâm Hinh lập tức nói: "Dì Mục, ba mẹ của cháu mất sớm, nên cháu vẫn luôn coi dì như mẹ cháu vậy."Nịnh nọt hoàn toàn đúng chỗ luôn.
Đàm Nguyệt Như cười đến không khép miệng vào được, luôn miệng nói: "Cháu ở trong lòng của dì Mục, cũng giống như Vi Vi vậy đấy, nên sau này ở trong nhà của dì, không cần phải quá khách sáo đâu."Bạch Tâm Hinh nghe nói như thế, thì cực kỳ đắc ý, hất cằm lên, thể hiện với Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi vẫn đút cho bánh bao nhỏ ăn, toàn bộ quá trình xem như Bạch Tâm Hinh không hề tồn tại.
Lúc này, cô mới bình tĩnh mở miệng, "Mục phu nhân, nếu như ngài thích Bạch tiểu thư đến như vậy, thì hoàn toàn có thể nhận em ấy làm con gái nuôi mà không phải sao?"Đàm Nguyệt Như vừa nghe lời này, thì con mắt ngay lập tức sáng ngời."Những lời này nói không sai! Tâm Hinh à, nếu không thì, cháu nhận ta làm mẹ nuôi đi! Sau này, cháu sẽ là chị của Vi Vi."Đàm Nguyệt Như rất thích Bạch Tâm Hinh, đã từng hi vọng cô ta có thể gả cho Mục Diệc Thần.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy đó là chuyện không thể nào.
Lạc Thần Tâm là mẹ ruột của Đường Đường, còn có cảm tình không tệ với Mục Diệc Thần nữa.
Nếu như cô thật sự hối cải để muốn trở thành một con người mới, thì bà cũng không thể ép buộc con trai mình ly hôn.
Đàm Nguyệt Như vốn còn tiếc hận, nhưng bây giờ vừa nghĩ, nhận Bạch Tâm Hinh làm con gái nuôi cũng giống như vậy.
Nhưng mà, sắc mặt của Bạch Tâm Hinh lại lập tức trắng bệch.
Cái gì mà con gái nuôi chứ!Ai muốn làm con gái nuôi của Đàm Nguyệt Như đâu chứ!Cô ta lấy lòng Đàm Nguyệt Như, mục đích là để gả cho Mục Diệc Thần, không như vậy, thì cần gì mà phí hết tâm tư đi lấy lòng bác gái này cơ chứ?Cô ta miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười mà nói, "Chuyện này...
chuyện này mà..."Đàm Nguyệt Như cau mày, "Tâm Hinh, cháu không muốn sao?"Lạc Thần Hi cười nói: "Em không phải đang sợ ông không đáp ứng? Nhưng mà, Mục gia và Bạch gia từ trước đến nhau không phải đều giao hảo rất tốt sao? Chỉ là kết nghĩa thôi mà, ông sẽ không tính toán như vậy đâu phải không?"Đàm Nguyệt Như vỗ đùi, "Đúng vậy, Tâm Hinh à, cháu không cần kiêng kỵ đâu, dì có thể nói chuyện này với ông cháu mà."Bạch Tâm Hinh vốn đã nghĩ kỹ, muốn lấy ông mình ra để làm cớ từ chối.
Không nghĩ đến chuyện, Lạc Thần Hi đột nhiên chặn trước, khiến cho lý do của cô ta không thể nào dùng được.
Trong lúc nhất thời, xấu hổ vô cùng.
Bạch Tâm Hinh vắt hết óc, mới nghĩ ra một cái lý do: "Vậy thì...
khi cháu còn bé cũng đã nhận hai mẹ nuôi, để cháu hỏi ý hai người ấy đã."Đàm Nguyệt Như có chút thất vọng, "Vậy cũng tốt."Cuối cùng cũng ứng phó chuyện này.
Bạch Tâm Hinh vuốt vuốt mồ hôi lạnh trên trán, quay đầu căm tức nhìn Lạc Thần Hi.
Lạc Thần Hi ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục dỗ dành bánh bao nhỏ ăn cơm.
Lúc này, Mục Diệc Thần đứng lên, quay đầu nhìn về phía cô, "Ăn xong chưa?"Lạc Thần Hi dùng đũa đút cho bánh bao nhỏ miếng rau xanh cuối cùng, mới nói: "Ăn xong!"
"Ăn xong thì theo tôi lên lầu, sáng sớm không phải cô có nói, có chuyện muốn tìm tôi giúp hay sao?"Lạc Thần Hi nhìn đàn ông mang vẻ mặt không hề cảm xúc, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Sáng sớm, cô nói một chuyện với Mục Diệc Thần, hi vọng hắn có thể lại làm người mẫu cho cô vẽ, để vẽ một bản thảo mới.
Mục Diệc Thần hiện ra thần sắc cao lạnh, nhàn nhạt đáp lại: "Chờ khi nào tôi rảnh rỗi thì nói tiếp."Kết quả, vừa mới hết một ngày, thì hắn đã có chút thời gian rồi sao!Lạc Thần Hi lập tức đứng lên."Anh rảnh rỗi rồi sao? Vậy bây giờ chúng ta đi thôi!"Mục Diệc Thần không nói gì, một tay đút vào túi áo, sải dài bước chân, đi lên lầu hai.
Lạc Thần Hi nắm tay bánh bao nhỏ, đi phía sau lưng của hắn, cùng nhau bước vào thư phòng.
Bạch Tâm Hinh thấy cảnh này, thì tức giận đến suýt nữa đập bể luôn bát ăn cơm!Không phải nói, thư phòng của anh Mục là cấm địa sao?Lần trước cô ta viện cớ vụ văn kiện, mới lén lút đi vào được, còn bị đẩy ngã, phải chạy ra!Con ả đê tiện kia dựa vào gì mà có thể bước vào cơ chứ?!Trong mắt của cô ta loé lên một tia vẻ oán độc, "Để cô đắc ý buổi tối hôm nay mà thôi, ngày mai nhất định sẽ khiến cô đẹp mặt!"