Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi hít vào một ngụm khí lạnh.
"Ăn... Ăn xong sao?!"
Cô làm gì mà có bản lĩnh ăn hết bốn món một mâm thế này chứ? Cũng có phải là heo nái đâu cơ chứ?
Nhưng với ánh mắt thâm trầm của Mục đại thiếu nhìn chằm chằm, thì cô cũng không dám nhiều lớn.
Nhanh chóng ngồi xuống, bắt đầu ăn thật nhanh.
Cơm mà dì Trần tự làm, có hương vị rất thơm ngon.
Thế nhưng, trong lòng của cô vẫn còn nhớ bánh bao nhỏ, không tâm tình thưởng thức gì cả, ăn lung tung vài miếng, thì đã buông đũa xuống.
"Mục Diệc Thần, tôi ăn no rồi, chúng ta đi thôi..."
"Không phải tôi đã nói cô hay sao, ăn xong đi! Cô sao cứ đem lời của tôi nói từ tai này nhảy sang tai kia vậy hả?"
Lạc Thần Hi suýt chút nữa nghẹn họng, "Khụ khụ, Mục Diệc Thần, có phải anh hiểu nhầm chuyện gì không? Nhiều thức ăn như vậy, sao mà tôi có thể ăn hết cơ chứ?"
Mục Diệc Thần liếc nhìn cô, không nói lời nào.
Lạc Thần Hi chỉ có thể nhận mệnh lệnh mà cầm đũa lên, ăn thêm vài miếng
Một lúc sau, cô mới nói: "Mục Diệc Thần, tôi thật sự ăn không vô được nữa..."
Mục Diệc Thần liếc nhìn qua những món trên khay, vẫn kiên quyết lắc đầu.
"Cô là chuộc con à? Lúc ăn sao ít thế? Tôi nó rồi… ăn hết đi!
Cái người phụ nữ đần độn chết tiệt này!
Một ngày không ăn cả ba bữa, nín nhịn đến tận khuya, vậy mà chỉ ăn có vài miếng như vậy sao?
Quên mất bản thân mình có bệnh về dạ dày hay sao?
Lạc Thần Hi trong lòng rất phiền muộn.
Khi ăn cơm cùng bánh bao nhỏ, thì cô mới thấy ngon, chứ đối mặt với núi băng này, thì sao mà cô ăn được cơ chứ?
Bỗng nhiên, cô đột nhiên thông suốt.
"Mục Diệc Thần à..."
Giọng nói bé như muỗi của phụ nữ mang theo sự nũng nịu, truyền đến tai của hắn
Mục Diệc Thần quay đầu lại, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị người ta đút vào miệng một miếng thịt bò thật lớn.
Lạc Thần Hi lấy lòng cười cười, "Tôi ăn không nỗi nữa, anh ăn giúp tôi đi."
Mục Diệc Thần lúc này mới ý thức được, Lạc Thần Hi vừa nãy đút cho hắn ăn.
Còn dùng qua chiếc đũa mà cô đã từng dùng, đút cho hắn ăn y chang như cho bánh bao nhỏ.
Hắn ngẩn người ra.
Lạc Thần Hi thừa cơ, gắp hết những món mà mình không muốn ăn, bỏ vào miệng của hắn.
Mục Diệc Thần khẽ cau mày, nhưng cuối cùng không nói gì, ăn hết nhưng gì cô đút đến khi hết sạch.
"Được rồi, ăn xong rồi! Chúng ta có thể đi nhìn Đường Đường!"
Lạc Thần Hi lén lút đút cho phần lớn Mục Diệc Thần, cho hắn ăn hết cái cuối cùng, thì lộ ra nụ cười đắc ý.
Cô thực sự thông minh quá mà!
Cô rút tay trở về, muốn đứng dậy.
Nhưng mà, chiếc đũa dừng trên chạm vào môi của người ông này, không rút về.
Lạc Thần Hi cử động một chút, mới nhận ra lúc nãy, bản thân mình vừa làm gì.
Trên mặt ngay lập tức hiện lên một trận ửng đỏ.
Cô... Cô dùng chung một đôi đũa ăn cơm cùng với Mục đại thiếu!
Còn là hắn một miếng, tôi một miếng, ăn rất vui vẻ nữa chứ.
Như một cặp đôi trung học yêu đương ấu trĩ vậy… Trời ạ!
Mục Diệc Thần khóe miệng cong cong, nhổ chiếc đũa kia ra, đứng lên.
"Đi thôi, nhỏ giọng một chút."
Hai người lén lén lút lút, như cùng nhau làm trộm, bước vào phòng dành cho trẻ em.
Vừa nhìn thấy bánh bao nhỏ cô công chúa lẳng lặng nằm trên giường, thì Lạc Thần Hi không khống chế được nội tâm kích động, mà lao đến.
"Đường Đường à..."
Bánh bao nhỏ bình thường vừa hoạt báo đáng yêu, lại mũm mĩm mềm mại, vậy mà ngày hôm nay lại tiều tụy đến mức khác thường như thế này.
Bởi vì ban ngày khóc quá lâu, con mắt vẫn sưng lên.
Dù cho đang ngủ, cũng thỉnh thoảng bất an co rúm người lại, mồ hôi lạnh hiện ra trên trán.
"Ô ô, người xấu... mẹ hư lắm! Đường Đường đau quá… Ô ô!"
Nghe được bánh bao nhỏ sợ hãi nói mớ, thì Lạc Thần Hi đau lòng muốn chết, vội vàng ôm bé lên.
"Đường Đường ngoan, Đường Đường đừng khóc nhé, chị bảo vệ em đây!"
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, bánh bao nhỏ từng chút một mà yên tĩnh lại.
Một đôi tay nhỏ gắt gao nắm lấy quần áo của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào cổ của cô.
Dùng kiểu nằm hoàn toàn ỷ lại này, mà dần dần ngủ say.