Editor: Wave Literature
Tiết Mộng Kỳ hết sức dùng cả người mình cọ xát vào cánh tay của Bạch Thế Huân.
Cô ta rất tin tưởng đối với vóc người của chính mình.
Bất kỳ đàn ông nào cũng không thể tức giận và thờ ơ không hề động lòng với cô ta được.
Nhưng ai mà ngờ, Bạch Thế Huân bỗng nhiên dùng sức, đẩy cô ta ra.
Tiết Mộng Kỳ lảo đảo vài bước, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Không dám tin quay đầu, "Bạch nhị thiếu, sao anh lại…"
Nụ cười trên mặt của Bạch Thế Huân biến mất, lạnh lùng lườm cô ta, "Ai cho phép cô nói chuyện với Phương thư ký như vậy hả?"
Tiết Mộng Kỳ ngớ ngẩn, "Nhưng mà… nhưng… không phải anh vừa mới nói… cô ta quản quá rộng hay sao?"
"Tôi nói người của tôi, là chuyện của tôi, cô thì có tư cách gì mà nói cô ấy cơ chứ? Cô cho mình là ai hả?"
Bạch Thế Huân xì một tiếng khinh bỉ, rồi xoay người không hề quay đầu lại mà rời đi.
…
Ở một chỗ khác.
Mục Diệc Thần đọ sức với những bậc trưởng bối, thật vất vả mới có thể thoát thân, mà đi về.
Người phụ nữ này một mình ở trong trường hợp như thế này, mà cũng không hề quen biết người nào, đoán chừng cũng chờ đợi đến mức nôn nóng.
"Anh Mục, hóa ra anh ở đây nha!"
Sau lưng, truyền đến giọng nói mềm mại nhẹ nhàng.
Bạch Tâm Hinh mặc một bộ lễ phục như đính hôn, trên giày cao gót đến mười hai cm, chân thành mà đi đến chỗ của anh.
Trong tay còn cầm hai ly rượu đỏ.
"Anh Mục à, anh có thể đến tham gia tiệc mừng thọ này, em thực sự vui quá. Em mời anh một ly nhé!"
Bạch Tâm Hinh nói, đưa chén rượu đến trước mặt của Mục Diệc Thần.
Ngày hôm nay cô ăn mặc tỉ mỉ, bất kể lớp trang điểm, đều vẻ tự nhiên hào phóng, bộc lộ hết khí chất của thiên kim nhà giàu.
Dù mới vừa rồi bị Lạc Thần Hi áp đảo, thế nhưng, Lạc Thần Hi vừa vào cửa đã trốn một chỗ ăn thực ăn rồi.
Bạch Tâm Hinh lại còn lại cháu gái của Bạch lão gia, chủ nhân của tiệc rượu này, được nhiều người quan tâm đến.
Thấy cô ta chủ động chúc rượu Mục Diệc Thần, xung quanh mọi người cũng thuận lợi mà đi đến.
Nhưng mà, Mục Diệc Thần lại nhíu mày, không có đưa tay ra nhận lấy.
"Bạch tiểu thư, quá khách khí. Chỉ là, anh đã uống nhiều rồi, bây giờ uống thêm sẽ say, nên hay là thôi đi."
Hắn xoay người rời đi, Bạch Tâm Hinh nghiêng người một cái, vừa vặn chặn đường.
"Anh Mục, dường như mấy ngày rồi chúng ta không gặp nhau, anh không thể nói chuyện với em vào câu hay sao?"
Mục Diệc Thần nhướn mày, "Ngày hôm nay Vi Vi cũng đến, ở bên cạnh mẹ của anh, nếu em muốn nói chuyện thì tìm con bé đi."
Nói xong, hắn tránh ra, trực tiếp rời đi.
Bạch Tâm Hinh nhìn theo hướng mà hắn trực tiếp đi đến là chỗ của Lạc Thần Hi, còn cúi đầu như muốn hôn cô một cái, ngay lập tức tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch.
Cái người phụ nữ đó thì có gì tốt cơ chứ, ngày hôm nay suýt chút nữa cướp mất đi danh tiếng của cô ta rồi.
Từ trước đến giờ anh Mục không gần phụ nữ, vậy mà lại săn sóc cô ta như vậy!
Không chỉ dẫn cô ta đến tham gia tiệc rượu, mà còn không hề rời khỏi cô ta, nói xong chuyện quan trọng, thì đã không đợi được trở về với cô ta.
"Chết tiệt con ả đê tiện này!" Mặt của Bạch Tâm Hinh có chút vặn vẹo.
"Tâm Hinh, cậu đừng tức gân mà, tức giận vì cái loại phụ nữ không ra hồn kia, thực sự không xứng với thân phận của cậu đâu!" Bạn thân của Bạch Tâm Hinh là Chu Giai Ni bước đến, nhỏ giọng khuyên nhủ.
"Không phải cậu còn chuẩn bị một tiết mục biểu diễn, để chúc mừng lão gia hay sao? Nhìn thấy tiết mục kia, thì Mục đại thiếu sẽ nhận ra, cậu đa tài đa nghệ như thế nào, mới là thiên kim nhà giàu tao nhã, đáng giá cho anh ta theo đuổi chứ."
"Cái người phụ nữ họ Lạc kia ngoài trừ lớn lên xinh đẹp một chút, thì làm gì có ưu điểm gì? Ngay cả một đầu ngón tay của cậu cũng không sánh bằng!"
Bạch Tâm Hinh dần dần tỉnh táo lại, "Cậu nói không sai."
Ngày hôm nay chuẩn bị nhiều đến mức như vậy, muốn khiến cho Mục Diệc Thần kinh diễm với cô ta.
Không thể bởi vì một chút việc nhỏ, mà ảnh hưởng đến kế hoạch được.