Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt, kinh ngạc mà nhìn hai đứa nhỏ.
Có chút hoảng hốt.
Bánh bao nhỏ này bày ra tư thế tổng giám đốc bá đạo như thế, xem ra thực sự có dòng máu của Mục đại thiếu!
Quả nhiên là ruột thịt mà!
Mục Diệc Thần trong nháy mắt đen mặt, buông người phụ nhỏ trong lồng ngực nhỏ ra, xoay người nhanh chân hướng đi đến sô pha..
Bánh bao nhỏ đã hạ gục được bé trai rồi, bờ môi sắp áp sát lên khuôn mặt trắng mịn của Bạc Thiếu Hiên.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bé cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, bị người khác ôm lên.
Bánh bao nhỏ sợ hết hồn, quay đầu nhìn lại,thì phát hiện là ba ba, dứt khoát mà đạp cái chân ngắn nhỏ, giãy dụa.
Ngoài miệng còn nó: "Ba ba, buông Đường Đường ra, Đường Đường muốn anh Thiếu Hiên!"
Lạc Thần Hi ở bên cạnh nhìn, không nhịn được ngơ ra,
Ôi trời ơi, em mà như thế thì sẽ hại chết con rể tương lại có biết hay không hả?"
Bánh bao nhỏ dĩ nhiên không hề biết.
Còn ngọ nguậy trong ngực của ba ba mình, hai tay vươn về phía Bạc Thiếu Hiên.
"Anh Thiếu Hiên ơi!!"
Sắc mặt của Mục Diệc Thần càng đen.
Lạc Thần Hi không nhìn nổi nữa, nhanh chóng đi đến, giành lấy bánh bao nhỏ từ trong tay của Mục đại thiếu, ôm bé trong ngực thật chặt.
"Mục Diệc Thần, anh làm gì vậy hả? Dọa Đường Đường rồi kìa! Không cho phép bắt nạt nó."
Mục Diệc Thần cắn răng, "Sao tôi có thể bắt nạt nó chứ? Rốt cuộc là ai bắt nạt ai hả?"
Lạc Thần Hi cúi đầu, quả nhiên thấy bánh bao nhỏ nhà cô, chu miệng nhỏ, "Ba ba hư lắm! Ba là con sói lớn!"
Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của Mục Diệc Thần, thì Lạc Thần Hi nín cười, ôm lấy bánh bao nhỏ, cúi đầu hỏi: "Đường Đường, ngày hôm nay em dẫn Thiếu Hiên về nhà chơi sao?"
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, đắc ý nói: "Đúng thế ạ! Đường Đường dẫn Thiếu Hiên về nhà ạ!"
Nhìn bé nói không rõ ràng mọi chuyện, nên Lạc Thần Hi không còn cách nào khác ngoài quay đầu,
"Trần quản gia à, ngày hôm nay, ông đi đón Đường Đường sao? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần quản gia nhanh chóng bước lên báo cáo: "Thiếu phu nhân, đại thiếu gia, ngày hôm nay cả nhà của Bạc gia không ở nhà, nên tiểu tiểu thư nhất định phải mang Thiếu Hiên thiếu gia về đây. Tôi đã cố ý gọi điện đến Bạc gia, họ cũng đã đồng ý rồi, thế nên…"
Lạc Thần Hi ngẩn người.
Cả nhà Bạc gia đều không ở nhà sao?
Bạc Đình Uyên thì đi tham dự tiệc rượu của Bạch lão gia, nhưng phu nhân của hắn thì sao chứ?
Cô liếc mắt nhìn qua cậu bé ngoan ngoãn ngồi trên sô pha tiểu, nói rằng: "Vậy quá tốt rồi, bình thường Đường Đường ở nhà một mình, cũng không có anh chị em có thể chơi đùa cùng nhau, Thiếu Hiên đến nhà chúng ta một ngày, có thể cùng với nó chơi…"
"Trần quản gia!"
Lạc Thần Hi nói được nửa câu, thì đã bị Mục đại thiếu giận dữ mà ngắt lời.
"Hai đứa bé ở trong phòng khách chơi, ông không nhìn đến sao? Hai đứa nó vừa nãy làm gì, ông có biết không hả?"
Trần quản sự ngẩn người, lập tức ngoài ý muốn nói: "Vừa nãy... Vừa nãy xảy ra chuyện gì sao? Thiếu gia Thiếu Hiên dường như bị hạt bụi bay vào mắt, tiểu tiểu thư muốn chủ động thổi giúp cho nó. Tôi thấy tình huống của Thiếu Hiên thật sự nghiêm trọng, dù có thổi cũng không có tác dụng gì, nên đi tìm thuốc nhỏ mắt thôi."
"Đúng rồi, Thiếu Hiên thiếu gia, mắt của cậu đã khỏe chưa?"
"Cái gì chứ?!"
Mục Diệc Thần cùng Lạc Thần Hi đều không nghĩ ra, bánh bao nhỏ nhào lên trên người của Bạc Thiếu Hiên, là muốn thổi hạt cát giúp cho bé.
Hai người đồng thời nhìn sang Bạc Thiếu Hiên.
Nhìn kỹ, thì con mắt của đứa bé trai này quả nhiên hồng hồng, giống như thế vừa mới khóc, thỉnh thoảng còn dụi dụi mắt nữa.
Thực sự giống như đôi mắt bị hạt cát bay vào.
Chỉ có điều, bọn họ vừa nãy đều nghĩ, Bạc Thiếu Hiên bị bé gái hung dữ nhà mình chà đạp đến mức khóc…
Bạc Thiếu Hiên rất có lễ phép chào hỏi, "Cháu chào chú Mục! Chào dì Mục! Vữa nãy là cháu không đúng, mọi người không nên trách Đường Đường."