Editor: Wave Literature
Bước chân của Mục Diệc Thần dừng lại.
Bạch Tâm Hinh bước nhanh đến, vẻ mặt chân thành, "Anh Mục à, Đường Đường như thế nào rồi? Bác sỹ Phó nói sao? Ngày hôm qua em bị người đại diện gọi đi, lo lắng suốt một buổi tối, thật sự sợ Đường Đường bị gì đấy. Ngày hôm nay rảnh rỗi, nên lập tức chạy đến nhìn nó."
Mục Diệc Thần nhìn cô ta một cái, không nói gì.
Bạch Tâm Hinh thấp thỏm.
"Anh Mục... Mục, anh làm sao vậy?"
Mục Diệc Thần thu lại tầm mắt, lạnh lùng cong môi, "Ba mẹ tôi mang Đường Đường đi ra ngoài dạo bộ rồi."
Bạch Tâm Hinh trong lòng vui vẻ.
Cô đến Mục gia, vốn cũng không phải vì nhìn Đường Đường cùng Đàm Nguyệt Như.
Mấy con kỳ đà cản mũi đó không ở nhà, thực lsự à cơ hội trời cho!
Thấy Mục Diệc Thần xoay người rời đi, thì cô ta vội vàng bước nhanh đi theo.
"Anh Mục, anh chờ em một chút! Em không có việc gì gấp, vào nhà chờ dì Mục và mấy người họ trở về là được rồi.
Bạch Tâm Hinh nắm lấy cánh tay của Mục Diệc Thần, áp sát vào người của hắn.
Mục Diệc Thần cau mày, "Buông ra!"
Bạch Tâm Hinh lúc này mới không còn cách nào khác mà buông tay ra.
"Anh Mục, ngày hôm qua em thực sự không còn cách nào mới phải rời đi. Người đại diện thúc giục em nhiều lần, nên em nhất định phải đến. Không nghe được bác sỹ Phó chẩn đoán bệnh, nhưng em cũng lo lắng đến muốn bệnh luôn rồi, tối ngày hôm qua, luôn suy nghĩ đến chuyện này! Ai, Đường Đường thật đáng thương mà, bây giờ nó đã khỏe chưa anh?"
Cô ta ở phía sau lưng của Mục Diệc Thần, không ngừng giải thích, che giấu sự chột dạ của chính mình.
Ngày hôm qua, cô ta vốn muốn tận mắt nhìn thấy Lạc Thần Hi bị gặp xui xẻo.
Nhưng mà, bánh bao nhỏ cứ nhìn thấy cô thì sẽ khóc ré lên, khiến cho bác sỹ Phó mấy lần thôi miên đều thất bại.
Tình huống như vậy, sẽ khiến cho bác sĩ Phó hoài nghi.
Bạch Tâm Hinh lo lắng tiếp tục ở lại thì sẽ bị bại lộ, nên không còn cách nào khác phải rời đi.
Chờ hết một buổi tối, đoán chừng bánh bao nhỏ đã được thôi miên xong, quên mất chuyện ngày hôm qua, cô ta mới xuất hiện ở đây giả vờ làm người tốt.
Mục Diệc Thần đi đến hành lang lầu hai, mới dừng bước lại, quay đầu lại nhìn cô.
"Làm sao vậy? Có phải em còn bận tâm đến Đường Đường đúng không? Cũng đúng, nếu như Đường Đường bị thôi miên, thì nó sẽ không nhớ chuyện gì xảy ra nữa. Chuyện này không có gì tốt đẹp cả."
Sắc mặt của Bạch Tâm Hinh cứng đờ, "Anh Mục... anh Mục à, anh đang nói cái gì vậy chứ? Em đương nhiên... Đương nhiên quan tâm Đường Đường rồi!"
Mục Diệc Thần phì cười một tiếng, "Em quan tâm đến Đường Đường, hay là…chuyện ngày hôm qua có bị vạch trần hay không hả?"
Bạch Tâm Hinh trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Lời này của Mục Diệc Thần... Lẽ nào đã nhìn thấu hành vi của cô ta hay sao?
Nhưng, chuyện này không thể nào xảy ra được!
Lẽ nào là cái ả phụ nữ đê tiện kia nói cái gì rồi sao?
Cô ta phản ứng cực nhanh, lập tức lớn tiếng giải thích, "Anh Mục, anh… lẽ nào anh nghi ngờ em hay sao? Nhất định là Lạc Thần Tâm đang phỉ báng em mà? Anh…làm sao anh có thể tin tưởng loại phụ nữ như chị ta cơ chứ?"
"Ồ? Cô ấy là loại phụ nữ như thế nào hả?" Ánh mắt của Mục Diệc Thần càng lạnh hơn.
"Thì là…loại phụ nữ không thủ đoạn nào không dùng để bước chân vào nhà giàu đấy! Anh Mục, anh đã quên ba năm trước chị ta đã làm gì sao? Chị ta còn có thể dùng kim mà đâm Đường Đường nữa dấy, thì còn có chuyện gì mà không dám làm nữa chứ? Anh không nhìn thấy Đường Đường đã sợ đến như thế nào hay sao?"
"Anh không thể nghe chị ta nói này nói kia được! Chị ta ỷ vào việc Mục gia không có camera giám sát đấy!"
Bạch Tâm Hinh giơ tay lau nơi khóe mắt, tỏ vẻ oan ức
Cô ta biết rõ, đây là vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, là khuôn mặt dễ dàng khơi gợi sự đồng tình của người đàn ông nhất
Đúng như dự đoán, Mục Diệc Thần đi về phía cô ta.
Bạch Tâm Hinh trong lòng vui vẻ.
Nhưng một giây sau, bỗng nhiên cô cảm thấy cái cổ đau xót, lập tức, sự nghẹt thở xuất hiện.
Mục Diệc Thần bóp lấy cổ của cô, chậm rãi siết chặt ngón tay.
Bạch Tâm Hinh mặt mũi đỏ bừng, trong cổ họng phát ra âm thanh khò khè, không nói ra lời.
Cô ta trợn mắt, không dám tin mà nhìn Mục Diệc Thần.
Mục Diệc Thần cười gằn, "Cô nói không sai, nơi này không có camera giám sát. Vì thế, cho dù tôi có giết người, thì cũng không có bằng chứng đâu!"