Editor: Wave Literature
Lạc Thần Hi bị hắn kéo một cái, mất cân bằng, ngã vào trong ngực rộng rãi của đàn ông.
Cánh tay cứng như sắt thép mạnh mẽ ôm lấy eo của cô, khiến cho cô kề sát vào trên cơ thể của người đàn ông này
Cằm bị ép nâng lên lên, không biết phải làm gì, thì hơi thở nam tính nóng rực đã áp sát lại, khiến chô cô không thể nào thở được.
"Mục..."
Lạc Thần Hi há miệng.
Một chữ đều không thoát ra khỏi miệng, đã bị chặn lại.
Mục Diệc Thần ôm thật chặt lấy người phụ nữ nhỏ trong ngực mình, tùy ý hôn môi cô, liếm láp cô.
Vào giờ phút này, hắn đã quên mất bản thân đang ở trong bữa tiệc của Bạch gia, quên mất luôn có hàng trăm khách mời nhìn bọn họ.
Suy nghĩ duy nhất trong lòng hắn, là tàn nhẫn hôn môi người phụ nữ này!
Cướp đoạt cô! Giữ lấy cô!
Làm cho tất cả mọi người đều biết, cô thuộc về riêng hắn mà thôi!
Lạc Thần Hi bị hắn mạnh mẽ chiếm lấy, muốn giãy dụa, nhưng cuối cùng, lại trầm luân trong sự nhiệt tình của hắn
Gió đêm từ sân thượng thổi vào, khiến chiếc rèm cửa sổ màu Bạch dài bật tung lên.
Khiến cho cặp đôi xinh đẹp hôn môi nhau bên cửa sổ, giống như đang ở trong mơ, duy mỹ đến mức không giống thật.
Không biết là ai, không nhịn được thổi cái huýt sáo.
Lần này, trong căn phòng yên tĩnh của bữa tiệc, bỗng nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Không ít các công tử bộ tụ họp lại với nhau, còn huýt sáo, còn có người vỗ tay động viên cho bọn họ.
Nghe đến cái âm thanh này, thì Lạc Thần Hi tỉnh táo một chút, đẩy người đàn ông này ra, muốn hắn buông ra.
Nhưng, Mục Diệc Thần lại hoàn toàn không thấy cô yếu ớt phản kháng.
Hôn bừa bãi, rồi mới buông cô ra.
Lạc Thần Hi tức giận đến lén lút đạp hắn một cái, "Anh… anh làm cái gì vậy chứ? Nhiều người như vậy!"
"Vậy thì như thế nào? Chúng ta là vợ chồng hợp pháp mà, hôn một chút thì có sao đâu?"
Sắc mặt của Mục Diệc Thần không thay đổi chút nào, chỉ tiến lên phía trước nắm lấy cánh tay, chắn luôn ánh mắt những người khác mơ ước bà xã của hắn.
Bạch lão gia tử ở bên cạnh, nhìn đến mức trợn mắt há mồm.
Qua một hồi lâu, mới lắc đầu cười nói: "Chuyện này... cái cặp vợ chồng nhỏ này, thật ân ái mà? Vân Phong à, có lẽ rất nhất hai người các cháu sẽ được ôm cháu trai đấy!"
Sắc mặt của Đàm Nguyệt Như không dễ coi lắm: "Trước mặt nhiều người như thế, mà cũng không biết kìm chế lại, thật kỳ cục!"
Mục Vân Phong cầm tay của bà, "Được rồi mà, Nguyệt Như, lúc chúng ta còn trẻ, không phải chúng ta cũng có lúc sai lầm như vậy hay sao?"
"Nhưng mà..."
Đàm Nguyệt Như ngay lập tức nghẹn lời, nhưng trong lòng vẫn còn có chút không thích.
Đến bây giờ bà vẫn không xác định được, Lạc Thần Tâm của bây giờ, rốt cuộc có phải giả vờ hay không.
Nhưng mà, con trai của bà rõ ràng quá để tâm đến cô ta, chuyện này sao có thể khiến bà yên lòng được chứ!
Mục Diệc Thần ôm lấy Lạc Thần Hi, xoay người bước ra khỏi cửa.
Lạc Thần Hi bị hắn kéo đi, bước chân lảo đảo, liên tiếp quay đầu lại, "Này, Mục Diệc Thần, anh… anh làm gì vậy? Tiệc rượu còn chưa kết thúc mà! Anh muốn dẫn tôi đi đâu hả?"
Bước chân của Mục Diệc Thần dừng lại, con mắt đen tuyền híp lại, nhìn sang khuông mặt nhỏ mê người kiều diễm của người phụ nữ này.
"Về nhà trừng phạt cô!"
" Cái gì chứ?!"
Lạc Thần Hi trợn to hai mắt.
Cô đã làm sai điều gì chứ? Rõ ràng không để Mục gia mất mặt mà?
Tại sao Mục Diệc Thần lại không vui mừng gì vậy?
"Tôi cho phép cô biểu diễn chưa? Cho phép cô nhảy múa sao hả?"
Chứ đừng nói, lại nhảy đẹp đến mức như vậy!
Mục Diệc Thần sa sầm mặt lại, thiếu kiên nhẫn với người phụ nữ chậm chạp đi phía sau đang mang giày cao gót, dứt khoát ôm cô bế đi.
"Không xem trọng lời nói của tôi, thích ăn đòn mà!"
Hắn bước nhanh đi đến trước xe thể thao của chính mình, mở cửa xe, rồi bỏ người vào ghế phía sau.
Lạc Thần Hi còn chưa ngồi vững, thì đã bị người đàn ông này đè lên.