Mục lục
Chiến soái: bắt nạt vợ tôi? nằm mơ đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 361




Lộp cộp!



Điện thoại từ trên tay Mục Thiên Lam rơi xuống. Cả người cô xụi lơ ở dưới đất, trong đầu trống rỗng. "Con gái, sao vậy con gái?"



Ngô Tuệ Lan vội vàng gọi cô.



Tiêu Thanh nghe vậy nhìn qua, thấy Thiên Lam tê liệt ngồi dưới đất, lập tức chạy tới hỏi: "Bà xã, đã xảy ra chuyện gì?"



Sau một lúc lâu, gương mặt Mục Thiên Lam trắng bệch, môi run rẩy nói: "Mười chiếc xe tải chở xi măng, ở đường Công Nghiệp đã bị một đám người áo đen làm nổ, mười tài xế bốn người chết, sáu người bị thương nặng, tổn thất lần này quá nghiêm trọng!" "Cái gì!"



Ngô Tuệ Lan từ trên giường nhảy dựng. "Xe tải của mẹ, bị nổ hết mười chiếc? Bốn người tài xế bị chết, sáu người bị thương?" "Trời ơi! Mười chiếc xe phải ba mươi sáu tỷ, bốn tài xế chết, phải bồi thường bao nhiêu tiền đây! Sáu người bị thương nặng, tiền thuốc, tiền tổn thất tinh thần gì đó cộng lại, phải bồi thường bao nhiêu tiền đây!"



Nói đến đây, hai mắt Ngô Tuệ Lan trợn một cái, ngất xiu.



Trong một phòng bệnh cao cấp khác. "Con không về! Tiêu Thanh không chết, con sẽ không về, trừ khi bố giết anh ta chết!" Trần Dịch nằm ở trên giường bệnh, hét vào mặt Trần



Văn Sinh tới đón anh ta về Nghĩa Cảnh. "Con trai, không phải bố không giết Tiêu Thanh, là bác cả của con nói, không thể động vào Tiêu Thanh được. Bây giờ xung quanh cậu ta có rất nhiều cảnh sát vây quanh, nếu bố phải người động vào cậu ta, bị cảnh sát bắt được, có lẽ tội danh nổ nhà Mục Thiên Lam sẽ bị chụp lên đầu nhà họ Trần chúng ta, vậy thì nhà họ Trần chúng ta sẽ phải chịu tội thay cho hung thủ. "Bác cả của con còn nói, nhà của Mục Thiên Lam bị nổ, kinh động đến Tổng đốc. Tổng đốc tự mình phụ trách vụ án này, nhất định phải bắt được hung thủ. Cho nên bác cả của con dặn nhà họ Trần chúng ta phải cách xa Tiêu Thanh ra một chút. Ít nhất trước khi bắt được hung thủ, chúng ta không thể động vào cậu ta. Nếu như làm hỏng kế hoạch của Tổng đốc, bác cả của con cũng không bảo đảm nhà họ Trần chúng ta nổi"



Trần Văn Sinh nói. "Thế thì phải để anh ta sống như vậy sao?"



Trần Dịch rất không cam lòng.



Ngay lúc này, Trần Hiện mừng rỡ như điên nói: "Anh họ, chuyện cực kỳ tốt đây, đội xe của Mục Thiên Lam bị ném mìn, tài xế bốn người chết, sáu người bị thương nặng" "Anh có thể yên tâm về nhà dưỡng thương với bác cả rồi, hung thủ lợi hại như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ nổ chết Tiêu Thanh. "Ha ha!"



Trần Dịch vui mừng quá đỗi: "Hung thủ là ai nhỉ, cũng quá lợi hại rồi!"



Trần Hiền nhẹ giọng nói: "Tiêu Thanh giảm đạp cậu chủ của nhà tài phiệt Thiên Lạc ở Hạ Quốc, nói không chừng đó là do nhà tài phiệt Thiên Lạc đang trả thù anh ta."



Đôi mắt của Trần Dương sáng lên.



Tài phiệt Thiên Lạc ngồi trên đống tài sản ba trăm nghìn tỷ đồng.



Còn không sợ đánh chết một Tiêu Thanh hay sao? "Vậy anh có thể yên tâm trở về dưỡng thương rồi., nếu như Tiêu Thanh chết, em họ nhất định phải gọi điện thoại cho anh trước tiên nhé!"



Cùng lúc đó.



Nhà họ Mục, nhà họ Hàn, nhà họ Cao, biết được tin tức đội xe bị nổ, tất cả đều vui mừng.



Bọn họ biết, đây chỉ là bắt đầu.



Tiếp đó sẽ còn có màn trả thù mãnh liệt hơn!



Cục tuần tra. "Còn không tìm được, chứng cứ chứng minh hung thủ là người do Hạ Quốc phải ra sao?"



Tiêu Thanh giận dữ hỏi.



Anh biết là thương hội Hạ Quốc làm.



Nhưng không có chứng cứ, cho nên không thể nào hành động.



Thực ra, mỗi ngày anh đều đi lại ở bên ngoài, chính là mong rằng sẽ có người tới ám sát anh, sau đó đánh bị thương, rồi theo dõi người đó.



Nhưng mà anh đi đi lại lại, cũng không có ai tới ám sát cá.



Sự xảo quyệt của thương hội Hạ Quốc, cũng khiến Tiêu Thanh nhìn với cặp mắt khác xưa. "Năng lực phản trinh sát của bọn họ quá mạnh mẽ, vốn dĩ không tra được đến trên đầu bọn họ, chúng tôi dùng máy bay không người lái giám sát thương hội Hạ Quốc, cùng với nhà của Hội trưởng Lý Mẫn Hạo, nhưng không phát hiện bất kỳ khác thường nào, bọn chúng vô cùng xảo quyết!"



Cục trưởng Lưu nói.



Tiêu Thanh rơi vào im lặng.



Sau một lúc lâu. "Có cách rồi!"



Tiêu Thanh chợt vỗ bàn một cái, nói ra ý kiến của mình. "Ha ha!"



Cục trưởng Lưu nghe xong cười to. "Thần soái không hổ là Thần soái, kế hoạch dẫn rằn ra khỏi hang này nhất định có thể bắt được hung thủ xây thành nghìn mảnh!"



Ngày hôm sau trời xế chiều.



Công ty thương mại Thiên Lam.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK