Mục lục
Chiến soái: bắt nạt vợ tôi? nằm mơ đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 514




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********



“Người nhà họ Trần có thể ngông cuồng trắng trợn như vậy, đều do ông không dạy dỗ đàng hoàng mà ra, vì vậy ông có thể lên đường trước rồi.”



Tiêu Thanh lạnh lùng nói, bàn tay bỗng phát lực thật mạnh.



Rắc rắc rắc!



Xương cổ của Trần Nguyên Bình, trực tiếp bị bóp vụn, chết ngay tức khắc.



Ram!



Thi thể của ông ta, bị Tiêu Thanh ném thẳng đến trước mặt Trần Văn Sinh. "Oi me oi!"



Trần Văn Sinh kinh hãi muốn chết, không ngừng liên tục đá chân lùi về sau. Sắc mặt đáng sợ như bắt gặp ma quỷ vậy. “Ông cụ!” “Ông nội!”



Người nhà nhà họ Trần, lay lay thi thể của Trần Nguyên Bình, gào khóc thảm thiết.



Trần Dịch, Trần Hiên, hai người này đều từng đắctội Tiêu Thanh. Lúc này trong lòng của hai người vừa khủng hoảng vừa hối hận. “Đến lúc tiến ông lên đường rồi.”



Tiêu Thanh chắp tay sau lưng, từng bước từng bước một, tiến đến gần Trần Văn Sinh. “Đừng! Xin đừng!”



Trần Văn Sinh kinh hãi tột cùng, quỳ trước mặt Tiêu Thanh, khẩu đầu lia lịa cộc cộc cộc. “Tiêu Thanh! Tiêu gia! Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết lỗi rồi! Cầu xin cậu hãy giữ lại mạng chó này của tôi! Sau này tôi không dám động đến bố của cậu nữa! Cậu hãy tha cho tôi đi!”



Tiêu Thanh lạnh lùng đáp: “Không còn sau này nữa!"



Vừa dứt lời, anh nằm lấy một chiếc ghế, đập lên đầu Trần Văn Sinh.



Ram!



Máu me văng tứ tung.



Chủ tịch tập đoàn Trần thị Trần Văn Sinh, chết



Uc!



Tất cả những người có mặt, đều kinh sợ đến nuốt luôn lưỡi.



Chỉ cảm thấy quá tàn nhẫn đi!



Trời ạ! Đây chẳng khác nào là ác quỷ bò lên từ đáy vực sâu thẳm của địa ngục



Đặc biệt là Trần Dịch, ngồi bệt dưới đất, sợ đến mức muốn khóc mà khóc không được. Toàn thân run lẩy bẩy, cảm giác chết chóc dày đặc vây lấy anh ta,khiến anh ta ngay cả chút sức lực để đứng dậy cũng không có, không khống chế được tuyến nước tiểu rồi chảy ra ngoài đất. “Đến lượt anh rồi, Trần Dịch.”



Tiêu Thanh bước về hướng Trần Dịch. “Xin đừng giết tôi mà, ông Tiêu!”



Trần Dịch khóc lã chã: “Bố của anh bị đánh thành người thực vật, tôi vốn không hề tham gia vào, đêm đó tôi trong bệnh viện tại Cổ Cảnh. Không hề về Nghĩa Cảnh, anh không thể đem tội ác của ông nội và bố tôi đổ lên đầu tôi được!” “Không tin anh hỏi Trần Hiên, lúc đó Trần Hiện ở cùng tôi trong bệnh viện, nó có thể làm chứng, tôi thật sự không có tham dự vào việc đánh đập bố của anh mà!" “Phải phải phải!”



Trần Hiền gật đầu như điều đổ: “Lúc đó cả hai chúng tôi không có mặt. Xin ông Tiêu hãy tha cho chúng tôi! Sau này chúng tôi không dám chống đối anh nữa, về sau nếu gặp anh, chúng tôi đi đường vòng tránh khỏi anh được không?”



Tiêu Thanh cười nhạo nhìn Trần Hiện: “Vốn tôi vẫn chưa kịp chú ý đến anh. Không ngờ anh còn dám lên tiếng, lúc ở Cổ Cảnh anh động chạm đến nhà vợ tôi không ít nhỉ! Vừa hay hôm nay tôi đại khai sát giới, hay là sẵn dịp tiễn anh cùng lên đường đến địa ngục luôn vậy!”



Vừa dứt lời, Tiêu Thanh đang định ra tay. Đột nhiên, một tiếng hét phẫn nộ vang lên."Ai giết ông cụ nhà tôi? Ai? Bước ra đây cho tôi! Tôi bắn chết ngay! Bắn chết ngay tức khắc!!!”



Lời này vừa dứt. Mọi người nhìn sang, liền thấy anh cả Trần Văn Đỉnh đang hối hả chạy vào đại sảnh.



Vừa nhìn!



Tất cả người nhà họ Trần. Bỗng chốc tinh thần phấn chấn hẳn.



Trần Dịch và Trần Hiền, càng cảm thấy như nằm được phao cứu hộ ngay bên bờ vực chết chóc vô biên vậy. Nhanh chóng đứng dậy chạy đến bên cạnh Trần Văn Đỉnh, sau đó Trần Dịch vừa khóc, vừa chỉ thẳng mặt Tiêu Thanh nói: “Bác cả, chính là tên khốn nhà họ Tiêu này, anh ta bóp cổ giết chết ông nội, còn dùng ghế đập đầu giết chết bố cháu, bác mau gọi điện cho phòng tuần bộ, bắt giữ tên khốn này rồi cho xử bắn ngay đi. Thật sự quá đáng sợ mà!”



Trần Văn Đỉnh nghe vậy, ánh mắt nhìn quanh, dừng lại trên người Trần Nguyên Bình. “Bố ơi!



Ông ta khóc thét bổ nhào đến, lắc lư thi thể Trần Nguyên Bình.



Lắc lư một hồi, thấy Trần Nguyên Bình không có bất kỳ động tĩnh gì, ông ta giận tím mặt chỉ về phía Tiêu Thanh: “Cậu dám bóp cổ bố tôi, đánh chết em trai tôi, cậu tiêu rồi, tôi sẽ khiến cậu phải trả giá đắt cho hành vi này của cậu!”



Lời nói vừa dứt, ông ta bấm gọi một dãy số.



Kết thúc cuộc gọi, ông ta gào thét thắng mặt Tiêu



Thanh: "Cậu hãy chờ đấy! Chờ đấy!"
Xem ảnh 1
250814488.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK