Mục lục
Chiến soái: bắt nạt vợ tôi? nằm mơ đi!
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

**********



"Anh là ai?"



Có vệ sĩ hỏi.



Người áo đen bịt mặt đảo mắt nhìn qua, ánh nhìn rơi vào trên người Mục Thiên Lam, nhàn nhạt nói: "Người nằm trên giường này là Mục Thiên Lam, vợ của Tiêu Thanh phải không?"



Lời vừa nói ra, mấy vệ sĩ nhìn nhau một cái.



Không khó tưởng tượng, kẻ áo đen kia, sẽ gây bất lợi cho Mục Thiên Lam. "Lên đi!"



Có vệ sĩ quát một tiếng.



Bốn vệ sĩ chen nhau xông lên, đánh về phía người áo đen kia. "Tự tìm cái chết!"



Người áo đen ánh mắt lạnh lẽo, ngang nhiên phát động tập kích.



Bich bich bich!



Anh ta ra tay nhanh gọn, chuẩn xác và tàn nhẫn, chỉ dùng bốn quyền, đánh bổn vệ sĩ thực lực dũng mãnh đập sập bức tường, té xuống đất hộc máu liên tục. "Má oi!"



Đám người Ngô Tuệ Lan, bị dọa đến thân thể run rẩy dữ dội, sắc mặt trắng bệch.



Lúc này, người áo đen lấy điện thoại di động ra, nhìn điện thoại một chút, lại nhìn Mục Thiên Lam một chút, sau đó âm u bật cười. "Không sai, chính là cô ta." Nói xong, anh ta cất điện thoại di động, gỡ mặt nạ dưỡng khí của Mục Thiên Lam ra, vác cô lên trên vai. "Thả con dâu của tôi xuống! Cậu thả con dâu của tôi xuống!"



Tiêu Vĩnh Nhã sốt ruột, cũng không sợ nguy hiểm, xông về phía người áo đen.







Bich!



Người áo đen đạp Tiêu Vĩnh Nhã một cái lộn mèo trên mặt đất, cú đạp khiến Tiêu Vĩnh Nhã khạc ra một búng máu. "Ông sui!"



Mục An Minh sợ hãi. "Anh là người nào, tại sao lại bắt chị tôi? Anh thả chị tôi xuống ngay, chị tôi nguy hiểm một sớm một chiều, anh lại gỡ mặt nạ dưỡng khí của chị ấy, chị ấy sẽ mất mạng!"



Mục An Phong gấp gáp la to.



Người áo đen mặc kệ những thứ này, nhàn nhạt nói: "Chờ Tiêu Thanh trở về, các người bảo anh ta gọi điện thoại cho tôi. Tôi sẽ cho anh ta địa chỉ, để anh ta cầm Sâm Huyết Rồng đến đổi vợ mình. Nếu trước hừng đông anh ta vẫn không đến, vậy thì chờ nhặt xác vợ anh ta đi."



Dứt lời, anh ta ném một tờ giấy đã chuẩn bị từ trước xuống đất, sau đó vác Mục Thiên Lam, nhảy một cải thoát ra cửa sổ. "Chil "Thiên Lam!"



Đám người Ngô Tuệ Lan, Mục An Phong vọt tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy người áo đen biến mất trong bóng đêm. "Nghiệp chưởng! Thật sự là nghiệp chướng mà!"



Ngô Tuệ Lan ngồi dưới đất, vừa khóc vừa mắng: "Con gái tôi gả cho Tiêu Thanh, thật sự là đổ máu tám kiếp. Con bé vốn dĩ đang quanh quẩn bên bờ vực tử vong, lần này bị bắt đi, nó không đeo mặt nạ dưỡng khí, chờ Tiêu Thanh đi cứu nó, không phải sẽ thành một cổ thi thể lạnh như băng sao? Con gái của mẹ, số con thật là khổ mà..."



Lý Tế Thế an ủi: "Đã dùng thuốc trợ tim, kiên trì được một hai giờ cho nên vấn đề không lớn, trước tiên bà đừng quá luống cuống"



Dứt lời, ông ấy gọi điện thoại cho Tiêu Thanh.



Nhưng mà Tiêu Thanh đang ở trên máy bay, điện thoại trong trạng thái tắt máy, đâu thể kết nối? ТrцуeлАРР.cоm trang web cập *nhật nhanh nhất



Một giờ sau.



Cũng chính là một giờ sáng.



Tiêu Thanh ngồi máy bay riêng, bay đến Hồ Hải.



Vừa xuống máy bay, vì muốn nhanh chóng cứu Mục Thiên Lam, Tiêu Thanh không quan tâm đến những người khác, cấp tốc chạy đi.



Thẩm Thị Thu Mai và Thẩm Thị Đông biết anh gấp, nên cũng không kêu anh chậm một chút.



Rất nhanh, Tiêu Thanh đi ra khỏi sân bay.



Đội vệ binh nhận được điện thoại, đã chờ đợi từ lâu. "Mau xuất phát đến bệnh viện!"



Tiêu Thanh thúc giục Tần An, kéo cửa xe của một chiếc xe ra, còn không chờ anh ngồi vào.



Tần An sắc mặt nghiêm túc nói: "Thần soái, xảy ra chuyện."



Thình thịch!



Trái tim Tiêu Thanh chợt nặng trĩu, tựa như linh hồn bị rút sạch, cả người lập tức trở nên không có sức, mắt đỏ lên, giọng run rẩy: "Vợ tôi, không kịp đợi tôi trở về cứu cô ấy, nên bỏ tôi mà đi sao?"



Tiêu Thanh thật sự không thể tiếp nhận nổi cái hiện thực này.



Dọc theo đường đi, anh luôn luôn tranh thủ, thúc giục máy bay bay nhanh, là vì sợ đuổi về không kịp, Mục Thiên Lam sẽ bỏ anh mà đi.



Cuối cùng, anh cũng đã đến Hồ Hải rồi.



Nhưng không nghĩ tới, cuối cùng vẫn chậm.



Trong lúc nhất thời, các loại cảm xúc phức tạp như tự trách, đau khổ, tức giận, đau thương, giống như nước sông Hoàng Hà chảy tràn trong lòng anh. "Thần soái, không phải như anh nghĩ, phu nhân bị một người áo đen bịt mặt bắt đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK