Sắc mặt Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai trở nên nặng nề. “Anh ơi, anh không sao chứ? Em đưa anh đến bệnh viện. Đôi mắt Thẩm Thị Thu Mai đỏ hoe, đau lòng anh mình tới chết, cô ấy biết anh đang rất đau đớn,
Nhưng không ngờ, Tiêu Thanh lại cười với cô ấy: “Anh không có chuyện gì, là tay anh ta gãy chứ không phải tay anh gãy "Có thật không?"
Thẩm Thị Thu Mai tỏ vẻ nghi ngờ. "Ha ha!"
Thẩm Văn Vĩ không nhịn được cười to: "Đã tới mức này rồi anh còn giả bộ cái gì, anh tôi có thực lực mạnh như vậy, làm sao anh có thể đánh gãy tay anh ấy?”
Kết quả đối phương vừa dứt lời.
Thẩm Văn Kim không muốn mất mặt, vẫn cắn răng kiên trì, rốt cuộc không chịu nổi cơn đau dữ dội do gãy xương đem tới, anh ta ngồi chồm hổm trên mặt đất, dùng tay trái nằm lấy tay phải. Khuôn mặt anh ta trở nên méo mó, anh ta hít vào một hơi lạnh, thậm chí nước mắt còn chảy ra vì đau đớn. "Chuyện gì đã xảy ra?"
Mọi người trong nhà họ Thẩm thấy vậy, thì đồng loạt đứng lên và không thể tưởng tượng nổi cảnh tượng trước mắt mình.
Ngay cả Thẩm Văn Đại cũng không bình tĩnh nổi nữa, đứng lên nói: “Văn Kim, tay của cháu bị cậu ta đánh gãy?” “Không có khả năng!”
Bà cụ không chấp nhận được sự thực này, đi tới trước mặt Thẩm Văn Kim nói: “Đứng lên và nói cho mọi người biết, là cháu đánh gãy tay của cậu ta. Không phải cháu bị gãy tay, đứng lên đi!”
Thẩm Văn Kim chảy nước mắt đứng lên, tay phải thẳng đứng, giọng nói run run nói với bà cụ: “Bà ơi, cháu bị gãy tay, đau kinh khủng. Cháu cần quản gia lấy thuốc cho cháu, nếu không tay cháu sẽ bị phế mất
Lời vừa nói ra khiến đám người đứng ngoài xem phải im lặng.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn về Tiêu Thanh và cảm thấy khó hiểu, nghi ngờ cùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, "A a!"
Thẩm Thị Thu Mai kích động đứng lên. “Anh, lúc anh đi lính anh có học qua võ sao? Lợi hại ghê. Có thể đánh gãy xương tay của anh họ Văn Kim, giỏi quá!”
Tiêu Thanh cười nói: “Tán thủ quân sự của anh có lực sát thương rất lớn.” "Oa!"
Thẩm Thị Thu Mai kích động nói: “Không ngờ rằng tán thủ quân sự luyện tốt cũng có thể đánh bại võ sư Nội Kình, em mở mang đầu óc rồi.” Cô ấy rất vui vẻ.
Gia đình nhà họ Thẩm ai ai cũng có sắc mặt khó coi.
Lúc này Thẩm Văn Chí đứng dậy: “Có dám đánh với tôi một trận hay không!”
Tiêu Thanh thản nhiên nói: “Tôi đã nói, tôi không thèm solo với đám rác rưởi mấy người, muốn lên thì cùng lên đi. Tôi chỉnh đốn cả đám một lượt, miễn cứ một người rồi một người tiến lên làm phiền tôi” “Khá lắm!”
Con cháu nhà họ Thẩm, chỉ cần biết võ nghệ đều đứng dậy, bày ra tư thế tấn công. "Là anh khiêu khích bọn tôi, đến lúc bị bọn tôi đánh nằm rạp trên đất thì đừng có trách chúng tôi ỷ đồng hiếp yếu!” Thẩm Văn Chí nói.
Tiêu Thanh khinh thường nói: “Chấp mấy người hai cánh tay, rác rưởi có chấp cũng không hạ gục được tôi đầu, đến đây đi. “Đồ láo xược! Tự phụ! Dám sỉ nhục võ sư con cháu nhà họ Thẩm tôi, anh muốn chết rồi!” Bà cụ tức giận tới mức thân thể run lên, bà lớn tiếng quát: “Văn Tiêu, Văn Chí, Văn Phong. Mấy đứa lên hết cho bà, cho cậu ta biết, khiêu khích con cháu nhà họ Thẩm phải trả giá như thế nào!
Giọng nói vừa đi ra. "Lên!"
Anh cả Thẩm Văn Tiêu hét lớn một tiếng.
Trong tích tắc, mười mấy anh em nhà họ Thẩm đồng loạt xông lên tấn công Tiêu Thanh.
Một người trong số bọn họ nhảy lên cao hai mét, vung roi lên đầu Tiêu Thanh, có người tấn công chính diện, nắm đẩm trực tiếp chĩa thẳng vào trán và ngực Tiêu Thanh, một số người hạ người quét chân, muốn gạt chân Tiêu Thanh.
Cả đám dùng nhiều cách khác nhau, góc độ khác nhau, bốn phương tám hướng không góc chết tấn công
Tiêu Thanh.