Lúc này Thẩm Thị Thu Mai mới hỏi nhỏ: “Bác cả, con có thể đổi sính lễ của nhà họ Đỗ mang đến cho con thành tiền mặt để cho anh trai con tham gia bán đấu giá không?” “Con nói xem có được không?” Thẩm Văn Hạ trừng mắt hỏi lại.
Thẩm Thị Thu Mai sợ hãi, giọng nói càng thêm yếu ớt: “Con nghĩ là sính lễ là mang đến cho con, con có quyền quyết định sẽ làm gì với số sính lễ đó, có thể đưa cho anh trai để anh ấy tham gia đấu giá Sâm Huyết Rồng”
Sau khi nghe cô nói như vậy, Thẩm Văn Hạ nằm lấy lỗ tại Thẩm Thị Thu Mai nghiêm túc nói với cô: “Nói hay lắm, nhà họ Đỗ mang sính lễ lớn như vậy đến để hỏi cưới con không phải do con đáng giá mà là họ Thẩm đáng giá, nếu như con mang họ Tiêu thì ngay cả gia đình hạng hai con cũng đừng mong bước chân vào chứ đừng nói đến gia đình cao quý như nhà họ Đỗ hiểu chưa? Số sính lễ kia không phải là cho con mà chính là cho nhà họ Thẩm. Ngoài nhà họ Thẩm không ai có quyền quyết định số sinh lễ đó, cho dù là dì nhỏ của con cũng không có tư cách, nghe rõ chưa?”
Thẩm Thị Đông gỡ bàn tay đang nhéo tại Thẩm Thị Thu Mai của Thẩm Văn Hạ ra lên tiếng, giọng nói khó chịu: “Không dùng thì không dùng, có gì ghê gớm chứ.
Sau đó bà quay lại nói với Thẩm Thị Thu Mai: “Thu Mai, con đừng lo, dì nhỏ sẽ cố gắng hết sức giúp anh trai con giành được Sâm Huyết Rồng” “Mẹ, mẹ bị điên à!”
Phương Gia Lộc khó chịu nói: “Mẹ có biết muốn tranh được Sâm Huyết Rồng cần phải tốn bao nhiêu tiền không? Ba trăm tỉ có khi còn không đủ, mẹ lại dùng nhiều tiền đến mức đó để giúp một đứa cháu trai không quyền không thể hå?" “Con im miệng cho mẹ!”
Thẩm Thị Đông trừng mắt nói: “Tiền là mẹ kiếm cùng với bố con, mẹ muốn dùng như thế nào thì kệ mẹ, con không có quyền can thiệp!”
Phương Gia Lộc nói với Phương Văn Miến: “Bố mau khuyên mẹ đi, đừng để mẹ tùy hứng đi vậy, chuyện này không phải chuyện đùa đâu, để lấy được Sâm Huyết Rồng chắc chắn chúng ta phải bỏ ra rất nhiều tiền đó bố!” “Đúng đó bố.” Phương Gia Vũ cũng lên tiếng: “Mười lăm năm trước Sâm Huyết Rồng đã được bán với mức giá hơn ba nghìn tỷ, có lẽ bây giờ còn lên đến mấy chục nghìn tỷ. Nếu là số tiền nhỏ chúng ta còn có thể giúp, nhưng là số tiền lớn như vậy chúng ta không giúp thì vẫn tốt hơn bố a!"
Phương Văn Miến cười cười nói: “Tiền thì có thể không có nhưng phải có tình có nghĩa, mạng sống của bố mà do anh họ con cứu, mẹ con đưa cho Lưu đạo trưởng ba tỷ nhưng cậu ta không nhận một xu nào còn nói là vì nể mặt anh họ con cho nên mới giúp. Anh họ của mấy đứa tuy rằng không giàu có nhưng cũng không quan trọng tiền bạc, tiền nhà chúng ta có tiêu mười đời cũng không hết, cần gì tính toán keo kiệt mấy trăm tỷ? Bố đồng ý với ý kiến của mẹ các con, các con cũng đừng khuyên nữa, nếu không sau này chúng ta già rồi thà đem tiền cho người khác cũng không để lại cho hai con đầu. Mặc dù Phương Gia Lộc và Phương Gia Vũ không cam lòng nhưng cũng không thể nói thêm câu gì. “Cảm ơn chú!”
Thẩm Thị thu Mai vô cùng vui mừng.
Thẩm Văn Hạ lại không vui nói: “Đông, Miến, hai vợ chồng em nhất quyết muốn giúp thẳng súc sinh Tiêu Thanh kia, muốn đối đầu với nhà họ Thẩm sao?”
Thẩm Thị Đông nói: “Nếu như anh cả cảm thấy bọn em giúp Tiêu Thanh là muốn chống lại nhà họ Thẩm thì cứ cho là như vậy đi, ý bọn em đã quyết vậy rồi, chúng ta gặp nhau ở buổi đấu giá!” "Em..."
Thẩm Văn Hạ tức giận tới nỗi suýt nôn ra máu. “Sau này nếu như nhà họ Phương có chuyện gì thì đừng tìm đến nhà họ Thẩm nữa!”
Thẩm Văn Hạ giận dữ rời đi sau khi nói những lời này. “Không tìm thì không tìm!”
Thẩm Thị Đông cũng rất quyết tâm, bà nói với Thẩm Thị Thu Mai: “Gọi điện thoại cho anh con đi, nói cậu ấy đến đây, chúng ta chuẩn bị đến Sơn Nam đấu giá!” “Vâng dì nhỏ!"
Thẩm Thị Thu Mai vui vẻ đi gọi điện cho Tiêu Thanh. Buổi tối, ba người Tiêu Thanh, Thẩm Thị Đông, Thẩm Thị Thu Mai lên máy bay đi đến Sơn Nam.