Phu nhân kia cười một tiếng:
"Mục Thiên Lam, người được thời báo New York bầu chọn là người đẹp bậc nhất ở Châu Á, sao có thể không biết được."
"Ac..."
Mục Thiên Lam xấu hổ cười một
tiếng.
Danh hiệu người đẹp bậc nhất Châu Á, khiến cho cô cảm thấy vô
cùng xấu hổ.
"Thu Mai, mời cô Mục ngồi đi." Phu nhân dặn dò một câu.
"Vâng, dì nhỏ."
Thẩm Thị Thu Mai lễ phép cười một tiếng, đưa tay mời: "Cô Mục, mời
ngồi."
"Cam on."
Mục Thiên Lam lễ phép nói cảm ơn, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng làm việc.
Thẩm Thị Thu Mai rót cho cô một
chén trà.
Phu nhân ngồi xuống ghế sô pha đối diện cô, mỉm cười rất có khí chất, hỏi: "Cô Mục tới tìm tôi, không biết là có chuyện gì?" Mục Thiên Lam gật đầu, nhẹ nhàng hỏi: "Xin hỏi, có phải bà là Thẩm Thị Thu không?"
Lời vừa nói ra, phu nhân và Thẩm Thị Thu Mai liếc nhìn nhau. Phu nhân nhíu mày nói: "Cô hỏi việc này để làm gì?"
"Là như vậy." Mục Thiên Lam nói: "Tôi là vợ của Tiêu Thanh, tôi biết được từ bố của Tiêu Thanh, rằng mẹ của Tiêu Thanh là Thẩm Thị Thu. Đã rời khỏi hai bố con Tiêu Thanh hai mươi tám năm, cho nên... Tôi muốn biết, điều này là vì sao."
Dứt lời, chân mày của Thẩm Thị Thu Mai nhíu chặt lại: "Dì nhỏ, cháu..." Phụ nhân giơ tay lên một cái, cất ngang lời nói của Thẩm Thị Thu Mai, nói với Mục Thiên Lam: "Tôi không phải Thẩm Thị Thu, cô tìm nhâm người rồi. Nếu như không có chuyện gì khác, mời ra ngoài."
Mục Thiên Lam vội nói: "Mùng một đầu năm, bà có đi qua Nghĩa Cảnh, đưa quà cho bố chồng tôi, tôi có kiểm tra theo dõi ở khách sạn, thấy người tặng quà chính là bà. Cho nên, tôi không tìm nhầm người đầu
Cô có thể xác định, phu nhân đến khách sạn, chính là người trước mắt này.
Cũng có thể xác định, vị phu nhân này rất có khả năng chính là mẹ của Tiêu Thanh
Phu nhân thoảng ngạc nhiên.
Nhưng nhanh chóng nói qua loa: "Tôi đưa giúp người khác."
"Là đưa giúp Thẩm Thị Thu sao?" Mục Thiên Lam hỏi.
Sắc mặt của phu nhân hơi trùng xuống: "Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi."
Sau đó, bà ấy quay ra phía ngoài rồi nói: "Mời cô Mục đi khỏi đây."
Nhanh chóng, đã có vệ sĩ đi vào, đưa tay mời: "Cô Mục, mời cô rời khỏi đây." Mục Thiên Lam vốn còn muốn nói gì đó, đã bị vệ sĩ ép đuổi ra khỏi phòng làm việc.
Cô vừa đi, Thẩm Thị Thu Mai liền hỏi: "Dì nhỏ, mẹ của cháu còn có con trai sao? Vậy là anh trai hay em trai của cháu?".
"Là anh trai của cháu."
"Vậy sao dì nhỏ lại không để cho cháu và anh cháu nhận nhau chứ "
Thẩm Thị Thu Mai nóng lòng,
chạy ra ngoài.
"Thu Mai, cháu đứng lại.
Phu nhân quát lên. Thẩm Thị Thu Mai dừng bước, xoay người, đáng thương nói: "Dì nhỏ, từ bé cháu đã không có bố, mẹ lại bị giam giữ, cháu cũng hai mươi sáu tuổi rồi, chỉ được gặp mặt mẹ sáu lần."
"Mỗi khi cháu thấy anh chị em, đều có bố mẹ, cháu cũng vô cùng hâm mộ."
"Hiện giờ anh cháu xuất hiện, chỉ cần nhận lại anh trai, cháu sẽ có bố, có người thân, sao dì nhỏ lại không cho cháu và anh trai nhận nhau?"
Nói rồi, đôi mắt đen láy của Thẩm Thị Thu Mai nước mắt lưng tròng.
Phu nhân cưng chiều nói với cô ấy "Thu Mai à, không phải di không cho cháu nhận anh trai, đây là dì nhỏ đang bảo vệ anh trai và bố của cháu, năm đó không phải mẹ cháu rời khỏi bọn họ sớm, bố và mẹ của cháu đã bị người của ông ngoại cháu giết từ lâu rồi."
"Nếu như cháu nhận bọn họ, bị ông ngoại cháu biết, thì bọn họ chỉ có một kết cục, đó chính là chết, cháu hiểu chưa, Thu Mai?"
"Hu hu..."
Thẩm Thị Thu Mai khóc òa lên.
"Dì nhỏ, để con nhìn anh trai từ xa có được không?" Phu nhân im lặng mất mấy giây,
gật đầu: "Đi đi."
"Cảm ơn dì nhỏ!"
Thẩm Thị Thu Mai nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lại nói đến Mục Thiên Lam.
Cô buồn bực đi ra khỏi tập đoàn Phương Thái cùng với trợ lý Tô Dương Nhã.
Đợi một lúc sau, cửa thang máy mở ra, mười mấy người đi ra khỏi
thang máy.
Mục Thiên Lam và Dương Nhã lùi
qua một bên.