Một giọng nói nho nhã phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại.
Thẩm Thị Đông hít sâu một hơi rồi nói: “Anh cả, anh có thể đến Bắc Thanh một chuyến được không? Để hẹn một bữa ăn với Đỗ Thiên Sinh, sẵn tiện hòa hoãn mối quan hệ với ông ta giúp em.”
Đối phương nói: “Đông à, các mối quan hệ của Đỗ Thiên Sinh không thua kém nhà họ Thẩm chúng ta. Hai hôm trước anh đã gọi cho ông ta giúp em rồi, thái độ của ông ta rất cương quyết, bảo nhà họ Thẩm chúng ta đừng nhúng tay vào, em muốn anh phải giúp em thế nào đây?”
“Em đã đưa đất cho ông ta rồi.” Thẩm Thị Đông nói.
Đối phương bật cười một tiếng: “Cho ông ta rồi thì anh cũng có thể giảng hòa giúp em, nhưng làm vậy thì anh phải hạ thấp mình nói chuyện với ông ta, mà nhà họ Thẩm cần thể diện, em cảm thấy làm vậy có được hay không? Cho nên, anh không thể ra mặt được, em tự nghĩ cách giải quyết đi."
Tút tút...
Cuộc gọi bị ngắt thẳng thừng. Thẩm Thị Đông nổi giận ném điện thoại lên bàn.
"Ha ha!"
Trương Bình cười lớn: “Nhà mẹ đẻ của bà cũng không giúp được bà nữa rồi. Bà vẫn nên suy nghĩ cho tương lai của công ty mà từ chức Tổng giám đốc đi.”
“Từ chức!”
"Lập tức từ chức!”
Các cổ đông nhao nhao thúc ép. “Tôi và anh tôi sẽ rời khỏi Bắc Thanh, cậu Đỗ sẽ không có cái để nhòm ngó và dì nhỏ của tôi cũng sẽ không đắc tội cậu Đỗ nữa, vậy là được rồi chứ?” Thẩm Thị Thu Mai luyến tiếc nói.
Trương Bình bất chợt nổi giận: “Đây là cuộc họp cổ đông, đã đến lượt mày lên tiếng chưa? Nếu mày dám nói chen vào một câu nữa thì mày có tin là tao xé rách cái miệng của mày không?”
Ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói giận dữ bỗng vang lên: “Trương Bình, ông dám quát nạt cô ấy thêm một câu nào nữa thì mẹ kiếp, tôi sẽ phanh thấy ông ra rồi ném cho cá mập ăn!”
Lời này vừa được thốt ra thì Trương Bình đã bắt đầu run rẩy, ông ta quay phắt đầu qua nhìn thì thấy một cậu thanh niên xông vào phòng họp như một con thú đang nổi điên rồi đá mình một cái.
Bốp!
Trương Bình bị đá ngã chồng vó.
Những người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau ngay lập tức. Bởi vì người đá Trương Bình không phải là ai khác mà chính là Đỗ Văn Bách, con trai của Đỗ Thiên Sinh.
“Cậu Đỗ, sao cậu lại đá tôi?” Trương Bình ấm ức nói.
Đỗ Văn Bách chỉ thẳng mặt ông ta mà mắng: "Ai cho ông nạt nộ nữ thần của tôi thế hả? Tôi muốn ông xin lỗi nữ thần của tôi ngay lập tức, nếu không tôi sẽ giết chết ông!” Thẩm Thị Thu Mai khiếp sợ đến ngây người. Trước đó Đỗ Văn Bách còn mới tát cô ấy một bạt tại mà bây giờ chưa được bao lâu đã bênh vực cô ấy rồi.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Trương Bình vội vàng xin lỗi Thẩm Thị Thu Mai.
“Quỳ xuống xin lỗi!” Đỗ Văn Bách quát lên.
“Cậu Đỗ..."
“Ông đây kêu ông quỳ xuống xin lỗi đấy, nghe không hả?”
Trương Bình cắn răng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Xin lỗi cô Thẩm."
“Quỳ luôn như vậy cho tôi, không cho ông đứng lên thì không được đứng, dám đứng lên thì tôi sẽ giết ông!”
Đỗ Văn Bách lạnh lùng nói xong rồi nhìn sang Thẩm Thị Đông, cười hì hì nói: “Chủ tịch Thẩm, thật là ngại quá, không ngờ quan hệ của nhà họ Thẩm lại cứng cáp như vậy, làm bố tôi sợ quá nên giờ bố tôi không cần mảnh đất ở Bình Oai Thanh đó nữa. Tôi đã kêu người ta dừng thủ tục sang tên lại rồi. Còn bản hợp đồng chuyển nhượng này sẽ bị hủy bỏ. Dứt lời, anh ta xé nát hợp đồng chuyển nhượng ngay trước mặt Thẩm Thị Đông
Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai đưa mắt nhìn nhau, vô cùng hoang mang.
Quan hệ của nhà họ Thẩm cứng cáp đến vậy ư? Khiến Đỗ Thiên Sinh sợ đến thế sao?
Rốt cuộc chuyện này là sao? Trong lòng hai người tràn đầy nghi hoặc.
“Chủ tịch Thẩm, có cần tôi quỳ xuống xin lỗi bà không?” Đỗ Văn Bách cười hì hì hỏi.
“Không phải... Thẩm Thị Đông cầm lòng không được, hỏi: “Cậu Đỗ, rốt cuộc chuyện này là sao?”
Đỗ Văn Bách cười lúng túng “Tổng đốc ra lệnh cho bố tôi trả lại mảnh đất Bình Oai Thanh cho bà, nếu không thì sẽ cho bố con tôi ăn đạn. Quan hệ của nhà họ Thẩm quá vững, rất đáng sợ. Tôi đã biết sợ rồi ạ, xin Tổng giám đốc Thẩm tha thứ cho bố tôi, tôi sẽ quỳ xuống cho bà xem. Dứt lời, Đỗ Văn Bách quỳ xuống ngay.
Thẩm Thị Đông sững sờ. Thẩm Thị Thu Mai cũng ngây ngẩn.