Ngô Tuệ Lan đang muốn nói cái gì đó thì cả một hàng toàn những tổng giám đốc lần lượt đi vào nhà họ Tiêu. "Ơ! Tổng giám đốc Ngô, tổng giám đốc Lưu, tổng giám đốc Vương... Ngọn gió nào đã đưa mọi người đến nhà họ Tiêu vậy?"
Tiêu Vĩnh Trình ra đón.
Có một tổng giám đốc nhìn thấy Tiêu Thanh không khỏi sợ đến mức run cả người. Sau đó nói: "Chúng tôi mới từ nhà họ Trần đi ra, tận mắt nhìn thấy nhà họ Trần ngã ngựa, cảm thấy nhà họ Tiêu rất có tiềm lực nên mới quyết định tới đây ôm đùi nhà họ Tiêu. Sau này hợp tác nhiều hơn với nhà họ Tiêu."
Vợ bác cả nghe xong lập tức vui vẻ đắc ý quay qua nói với Tiêu Thanh: "Nhìn thấy chưa, chỉ cần nhà họ Trần ngã một cái là bao nhiêu tổng giám đốc có khối tài sản lên tới nghìn tỷ đều tới nhà họ Tiêu chúng ta hợp tác kìa, cậu lấy đâu ra can đảm mà dám nói nhà họ Tiêu không có cậu thì đừng bao giờ nghĩ đến việc vực dậy được? Đừng dát vàng lên mặt mình nữa, cút đi, cút nhanh lên, nhà họ Tiêu không cần cậu!" "Cái gì!"
Mấy tổng giám đốc đó sợ ngây người, dùng ánh mắt như thấy quỷ nhìn chằm chằm vào vợ l bác cả, không dám tin hỏi lại: "Bà muốn đuổi cậu ấy ra khỏi nhà họ Tiêu sao?" "Đúng vậy.
Vợ bác cả gật gật đầu: "Cậu ta muốn lấy bảy phần cổ phần công ty nhà họ Tiêu chúng tôi nhưng mà chúng tôi không đồng ý, vậy nên đương nhiên phải đuổi đi rồi. Có vấn đề gì sao?"
Các lão tổng giám đốc liếc nhau.
Có một tổng giám đốc đứng ra nói: "Xem ra nhà họ Tiêu đều chỉ là một đám mù lòa, làm ăn buôn bán với lũ mù lòa chắc chắn sẽ không có lợi ích gì, chúng ta rút thôi, nhà họ Tiêu không có tiềm lực như chúng ta tưởng đâu, chỉ là một đống đồ bỏ đi mà thôi." "Đúng đúng đúng, chúng ta nhìn lầm, thay nhà khác đi."
Các tổng giám đốc gật đầu, cả một hàng lũ lượt rời đi. "Ê này này! Đừng đi! Mọi người đừng đi mà!"
Tất cả người trong nhà họ Tiêu lập đi chạy ra ngăn bước chân của những vị tổng giám đốc này. Tiêu Chính Thành vội vã hỏi: "Các vị tổng giám đốc, tại sao các vị lại coi nhà chúng tôi là đồ bỏ di?"
Có một tổng giám đốc liếc qua toàn bộ nhà họ Tiêu một cái, không dám nói thẳng. Chỉ đành quanh co lòng vòng nói: "Những người nhà họ Trần bị giết gồm có Trần Nguyên Bình, Trần Văn Sinh, Trần Dịch còn có cả Trần Hiên thuộc dòng thứ nhà họ Trần, mấy người biết không?" "Biết"
Người nhà họ Tiêu gật đầu.
Tiêu Vĩnh Trình nghi ngờ hỏi: "Mấy chuyện đó và chuyện coi chúng tôi là đồ bỏ đi thì có liên quan gì đến nhau?" "Bởi vì mấy người là tế phẩm."
Vị tổng giám đốc kia nói xong lập tức dẫn những tổng giám đốc khác rời đi.
Mọi người trong nhà họ Tiêu cau mày.
Cũng vào lúc này, dường như Tiêu Chính Thành đã nghĩ ra được cái gì đó. Người ông cụ run lên bần bật.
Bởi vì ông đột nhiên phát hiện, những người nhà họ Trần bị giết người đều có liên quan đên việc Tiêu Vĩnh Nhã bị trở thành người thực vật. Ông cảm thấy có lẽ chuyện này không chỉ đơn giản như bề nổi bên ngoài, cực kỳ có khả năng hung thủ không phải nương tay với bọn họ mà là do Tiêu Thanh muốn họ trở thành kẻ gánh thay mà thôi.
Loại chuyện như này, sao ông dám nói ra?
Nhưng tất nhiên là trong lòng ông biết rõ ràng một chuyện, so với tưởng tượng của ông thì Tiêu Thanh còn khủng bố hơn nhiều!
Trong nháy mắt có thể diệt được nhà họ Trần có căn cơ vững chắc, kiên cố như vậy. Đã thế còn lành lặn trở ra, khiến người khác phải gánh thay cho mình, nhiều đó thôi cũng đủ biết năng lực của Tiêu Thanh mạnh mẽ đến nhường nào.
Nếu như nói Trần Nguyên Bình là cánh tay che nửa ngày thì chắc chắn một bàn tay của Tiêu Thanh có thể che cả bầu trời!
Lúc nãy những tổng giám đốc đó ở đây chắc chắn đã biết rõ sự lợi hại của Tiêu Thanh, chỉ là bọn họ không dám nói thẳng ra thôi. Cho nên mới tới ôm đùi nhà họ Tiêu, kết quả lại biết được nhà họ Tiêu muốn đuổi Tiêu Thanh đi, đuổi người mang tiềm lực chân chính trong mắt họ đi. Vậy chẳng phải nhà bọn họ đúng là đồ bỏ đi còn gì?
Nghĩ thông suốt điểm này, Tiêu Chính Thành đuổi theo, ngăn các tổng giám đốc lại, nói với Tiêu Thanh: "Nhà họ Tiêu cho cậu bảy phần cổ phần của công ty. Nếu kẻ nào trong nhà này không đồng ý thì đuổi thẳng ra khỏi nhà họ Tiêu!"
Người nhà họ Tiêu lập tức ỉu xìu không vui. Ngô Tuệ Lan cũng không cao hứng, u oán nói: