**********
Chương 677
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mục Thiên Lam và những người khác cũng đều khóc như mưa. "Tiêu Thanh, anh bị thương sao?"
Bỗng nhiên Mục Thiên Lam phát hiện ra phần eo của Tiêu Thanh dính đầy máu, cô sợ đến mức chạy ngay đến chỗ Tiêu Thanh và hỏi. “Bị thương một chút, sẽ không nghiêm trọng đầu. Tiêu Thanh cười với cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ngay lập tức Mục Thiên Lam lao vào vòng tay của Tiêu Thanh. "Ông xã. Anh có biết em lo lắng cho anh như thế nào không? Em thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi. Nếu anh không về được nữa em sẽ xuống đó với anh, em sẽ không bao giờ cách xa anh."
Tiêu Thanh ôm chặt lấy cô.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Tự dưng anh thấy bản thân mình quá hạnh phúc!
Có một người vợ tốt như vậy, em gái và mẹ đẻ của anh cũng nhận về rồi, bản thân anh cuối cùng cũng có một mái ẩm trọn vẹn và hạnh phúc như vậy, thì còn gì là không thỏa mãn chứ?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khoảng một giờ sau.
Thẩm Thị Thu đã được đưa đến bệnh viện để kiểm tra. "Dì nhỏ, sao mẹ con lại bị giam ở nhà họ Long nhiều năm như vậy?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Bên ngoài hành lang bệnh viện, Tiêu Thanh hỏi.
Trên đường trở về, bởi vì kiệt sức, cho nên Thẩm Thị Thu vẫn luôn nằm trong vòng tay của Tiêu Thanh để ngủ thiếp đi, cũng là bởi vì lý do này, Tiêu Thanh không có cơ hội hỏi bà nên anh không biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Còn Thẩm Thị Đông, bởi vì Tiêu Thanh có thể mang Thẩm Thị Thu ra khỏi nhà họ Long, nên bà ấy cũng không có gì phải giấu diếm, cho nên bà ấy mới đem sự thật nói ra: "Long Nghi nhà họ Long, khi còn nhỏ ông ta đã thích mẹ con, và kêu nhà họ Long đến nhà họ Thẩm để đính hôn. Mẹ con thì không thích Long Nghi, nhưng bố nhất định muốn gả mẹ con cho Long Nghi, bà ấy không thể cự tuyệt, chỉ có thể nhận số phận của mình mà thôi." "Khi mẹ con còn học đại học ở Thanh Hoa, mẹ con thích bố của con, có lẽ là do bà ấy có phút bốc đồng, sau đó bà ấy đã mang thai con" "Không tới một năm sau khi sinh ra con, hôn ước đến gần, cụ kêu mẹ con trở về để chuẩn bị kết hôn với Long Nghi. Mẹ con không dám về, nhưng lại sợ bà ấy mà không về thì sẽ bị cụ tìm ra được, lúc đó, con và bố con đều sẽ chết, cho nên bà ấy bèn trở về nhà họ Thẩm." "Kết quả, sau khi trở về nhà họ Thẩm không bao lâu, cụ đã phát hiện ra mẹ của con đang mang thai, lúc đó cụ đã tức giận đến mức suýt chút nữa đánh chết mẹ của con. Nhưng dù sao tới cuối cùng ông cụ vẫn cảm thấy thương mẹ của con. Lúc mẹ con cầu xin, ông cụ đã cho phép bà ấy sinh ra Thu Mai" "Ông cụ không dám lừa gạt nhà họ Long, sau khi mẹ con sinh ra Thu Mai xong thì ông cụ đã đưa mẹ con đến nhà họ Long, nói với nhà họ Long chuyện mẹ con sinh con. Long Nghi tức giận nói, ông ta không chiếm được mẹ của con, thì người khác cũng đừng hòng có được, thế là ông ta vẫn luôn giam giữ mẹ con ở nhà Long" "Vài năm một lần, dì sẽ đưa Thu Mai đến gặp mẹ con. Dì và Thu Mai không dám nói thật, lừa dối con nói mẹ con tái hôn, cũng là bởi vì bọn dì sợ con đến nhà họ Long cứu mẹ con mà lấy mất mạng của con." "Vì vậy, dì hy vọng con tha thứ cho dì nhỏ vì đã giấu giếm con."
Khi nghe thấy điều này, Tiêu Thanh đã hoàn toàn yên tâm. Anh luôn cho rằng mẹ mình tham lam hư vinh, bà ấy vì cưới một người đàn ông giàu có, mà không cần anh và bố anh, cho nên anh đã hận mẹ hơn hai mươi năm. Cập nhậ*t nhanh nhất trên ТгцyeлАРР.cом
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đến bây giờ anh mới hiểu mẹ không phải là người như vậy mà là bởi vì anh, bố anh và Thu Mai mà bà vẫn một lòng một dạ, chịu đựng sự giam cầm gần ba mươi năm. Mẹ đã phải chịu đau khổ quá nhiều!
Anh không thể tưởng tượng làm thế nào mà mẹ anh lại có thể sống sót sau ngần ấy năm! "Người nhà bệnh nhân, lại đây một chút."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đúng lúc này, một bác sĩ gọi đến.
Tiêu Thanh và những người khác bước tới, Tiêu Vĩnh Nhã hỏi gấp: "Bác sĩ, sắc mặc của vợ tôi trông rất xấu, bà ấy có sao không?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Gương mặt bác sĩ nghiêm nghị và đông cứng, ông ấy nói: "Tiếp theo đây, tôi muốn nói cho mọi người biết tình trạng của bệnh nhân, và tôi hy vọng anh và gia đình có thể chuẩn bị tâm lý sẵn sàng "
Lộp bộp!
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Khi Tiêu Vĩnh Nhã nghe thấy điều này, trái tim ông ấy như tan nát, một điềm bảo không lành quét qua cơ thể ông ấy ngay tức thì. "Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi a?" Tiêu Thanh vội vàng hỏi.
Bác sĩ cho biết: "Theo nhiều lần kiểm tra khác nhau cũng như xét nghiệm máu, tình trạng của bệnh nhân rất kém, bà ấy bị ung thư ruột, ung thư dạ dày, tắc nghẽn tim mạch và xuất huyết não, và nhiều bệnh nguy hiểm khác" "Ung thư đường ruột và ung thư dạ dày đã ở giai đoạn cuối, tế bào ung thư di căn nữa, thể chất hiện tại của bà ấy rất kém, hạ đường huyết nghiêm trọng, nếu hóa trị, rất có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng" "Vì thế... Tôi đề nghị mọi người, đừng tốn tiền chữa trị, đưa bà ấy về đi, để bà ấy trải qua một hai tháng cuối đời đi, có điều trị cũng sẽ không khỏi."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.