“Vậy anh phải hỏi cái tên đó có dám để tôi quỳ, có dám ra tay với tôi không trước đi?” Tiêu Thanh nhẹ nhàng nói.
Mấy người nhà họ Phương, cũng như những người có mặt bắt đầu lên tiếng chửi bởi.
“Anh cho rằng mình là ai. Tại sao cậu Thắng không dám cho cậu quỳ? Tại sao mà không dám đánh cậu chứ?”
“Bố của cậu Thắng là cá sấu tài chính lớn nhất ở Bắc Thanh, và dượng của anh ấy là vua của Bắc Thanh. Có thể nói một nửa Bắc Thanh này là thuộc về nhà cậu Thắng. Cậu còn dám ở đây giả vờ giả vịt sao?”
“Trông quần áo anh đang mặc trên người vô cùng bình thường, nhìn là biết không có thân phận hay địa vị nào hết? Thế mà còn dám làm cho cậu Thắng xấu hổ, cậu Thắng sẽ lấy mạng của anh đấy!”
Nghe tiếng mắng chửi dồn dập, Mục Thiên Lam và Thẩm Thị Thu Mai sợ chết khiếp, cơ thể họ run lên.
“Đừng có giả vờ nữa!”
Trần Khải Vương liếc mắt nhìn Tiêu Thanh, anh ta nói với Thắng Thiên Kha: “Cậu Thắng, tuy rằng người này là do tôi dẫn tới, nhưng là anh ta đáng chết thế này thì tùy anh xử lý. Anh không cần nề mặt người anh em như tôi đâu, dù có đánh chết anh ta, tôi cũng...
“Tôi đánh cho anh một phát bây giờ đấy Trần Khải Vương!"
Thắng Thiên Kha bắt đầu nổi nóng, quay sang đá Trần Khải Vương một cái.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Mấy người nhà họ Phương vô cùng sốc.
Trần Khải Vương khó chịu hỏi lại: “Cậu Thắng, sao anh lại đánh tôi?”
“Ai kêu anh đưa anh ta tới đây!” Thắng Thiên Kha gầm lên.
Lúc này, anh ta chỉ cảm thấy phổi của mình sắp nổ tung.
“Vậy thì anh phải đánh anh ta, tại sao anh lại đánh tôi?” Trần Khải Vương đau đến chết đi sống lại.
Thắng Thiên Kha vô cùng tức giận, giảng cho Trần Khải Vương hai cái tát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu tôi đánh được anh ta, thì tôi còn cần anh phải nói sao? Tôi đã đánh anh ta từ lâu rồi thế nhưng bởi vì tôi không thể đánh lại anh ta, nên bây giờ mới sợ anh ta như thế!”
Mấy người nhà họ Phương không tin vào tai mình.
“Cậu Thắng, tại sao anh phải sợ anh ta?” Phương Gia Ngọc hỏi.
Thắng Thiên Kha không biết nên trả lời thế nào.
Tiêu Thanh lên tiếng trả lời thay anh ta: “Bởi vì khi anh ta đến Cổ Cảnh đã suýt bị tôi đánh chết.”
“Cái gì!”
Trần Khải Vương và mấy người nhà họ Phương đều nhìn Tiêu Thanh với vẻ khó tin.
“Vết thương của cậu Thắng là do anh gây ra sao?” Trần Khải Vương không thể tin được.
“Không sai! Chính anh ta đã đánh đấy!” Mục Hải Yến đứng lên nói: “Cậu Tống, anh luôn miệng nói muốn giết chết anh ta. Bây giờ là thời điểm tốt, anh hãy mau nắm bắt cơ hội, giết chết anh ta đi!”
“Giết cái đầu cô đấy!”
Thắng Thiên Kha tát Mục Hải Yến, sau đó hét lên: “Mau biến ngay cho tôi!”
Sau đó, anh ta hét vào mặt Trần Khải Vương: “Anh cũng cút khỏi đây đi! Cả mấy người nhà họ Phương nữa, mau cút hết cho tôi!”
Sau đó, anh ta cười hì hì nói với Tiêu Thanh: “Anh không cần ra ngoài, có thể ở lại đây, tôi coi anh như khách VIP”
“Gì?”
Trần Khải Vương và mấy người nhà họ Phương đều bị sốc!
“Cậu không đủ tư cách để xem tôi như một khách VIP”
Tiêu Thanh không cho Thắng Thiên Kha tí mặt mũi nào. Anh nắm lấy cánh tay của Mục Thiên Lam, gọi luôn Thẩm Thị Thu Mai, cả ba người nhanh chóng xoay người rời khỏi nơi này.
“Tiêu Thanh, làm sao anh có thể không nẻ mặt cậu Thắng như thế?”
Trần Khải Vương giận dữ hét lên.
Thắng Thiên Kha đá anh ta một cái, sau đó gầm lên: “Tôi bảo anh cút đi, anh không nghe sao?"
Trần Khải Vương sờ mũi bỏ đi mà không dám nói thêm câu nào.
Mấy người nhà họ Phương nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
“Mẹ kiếp!”
Thắng Thiên Kha tức giận đến mức giật lấy một chiếc cốc, mạnh tay ném thẳng xuống đất.
“Con chó Trần Khải Vương này, đem tên này tới party của tôi đúng là khiến người ta mất hứng, hoàn toàn khiến tôi mất hết tâm trạng, đúng là