Mục lục
Mở mắt thấy thần tài ( bản dịch chậm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chú ý: Bạn đang đọc truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài được Tổng Hợp và Dịch từ các thành viên Yêu Truyện - Ad đã tổng hợp nhằm đưa tới cho các bạn đọc theo dõi bản dịch chất lượng nhất một cách nhất. BẢN DỊCH CHÍNH các bạn có thể vào link này:
Mở Mắt Thấy Thần Tài (Dịch). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ . Nếu thấy hay hãy Like và share cho ads.









Lời admin Dương Bích Ngọc là Dương Tiểu Bối. Lỡ đổi rồi nên thôi anh em tạm chấp nhận tên này ạ.








Chương 436: Món quà lớn thứ nhất





“Cảm ơn quà chú Thẩm tặng!”


Dương Ngọc Bích lại nhận một món quà từ một đại


lão khác.
Mỹ Mỹ và các cô gái đều ngốc, vây quanh nhìn.
Ngưỡng mộ và ghen tị muốn chết!


“Cô Ngọc Bích , đây đều là bạn của cô sao? Thật sự
rất xinh đẹp, nhưng quà lần này mang đến không
nhiều, đợi một lát, tôi cử người đưa một ít quà đến,


tạm thời xem như là quà gặp mặt các người đẹp!”
Bà xã của Trương tổng cười nói.
“Hả? Tôi… chúng tôi cũng có?”
Mỹ Mỹ và các cô gái ngạc nhiên vui mừng.
“Tất nhiên, haha!


“Ôi! Cảm ơn Trương tổng, cảm ơn bà Trương, và…


cảm ơn…”


Tóm lại, lúc mấy quý bà tỏ thái độ cũng tặng quà
cho các cô, Mỹ Mỹ và các gái phấn khởi hận không thể


cảm ơn toàn bộ người nhà người ta một lần.
Dù sao đại lão ra tay, thì không tầm thường.
“Ngọc Bích , nhanh rót nước cho các tổng giám đốc!”
Mỹ Mỹ và các cô gái kích động nói.
“Ôi Ôi”
“Không cần không cần, chúng tôi tự mình làm!”
Mấy người Trương tổng nói.
“Nào, gọi chú, chú cho cháu một miếng bánh kem!”


Trần Hạo thì khẽ cười, ở bên cạnh trêu một cô bé


Cô bé nhỏ chớp chớp đôi mắt to ngoan ngoãn nói.
“Thật ngoan!”
Trần Hạo đút vào miệng cô bé nhỏ.


“Chú, chúng cháu cũng muốn!”


Mặt khác, có mấy cô bé nhỏ kêu lên.


“Được được được, đều có phần!”


Trần Hạo cười.


“Anh ta cũng quá tầm thường rồi đấy?”


“Đúng vậy, cô cậu nhà người ta đều là nuông
chiều từ bé, anh ta lại có thể đút cái này cho người


ta?”
“Mẹ ơi, đây không phải mất mặt sao?”
Mỹ Mỹ và các cô gái vội nói.
Lập tức, tất cả đều dữ tợn liếc Trần Hạo .
Bèn kéo Ngọc Bích qua một bên.


“Ngọc Bích , nhanh đưa anh họ này đi đi! Kính nhờ,
nhiều lão đại như thế ðở đây, mấy người chúng tôi giúp
đỡ được rồi!”


Mỹ Mỹ lo lắng dậm chân nói.
“Làm gì? Sao phải đưa anh họ tôi đi?”
Ngọc Bích không vui.


“Cậu lẽ nào không thấy anh ta ở đây quá thấp kém


rồi sao?”


“Đúng vậy, nhiều lão đại như thế, đừng để người


khác nhìn chúng ta như trò cười mà!”
Các người đẹp khác cũng vội kêu lên.


“Không được, anh họ tôi không thể đi, mà, tôi còn


có việc muốn hỏi anh họ tôi!”
Ngọc Bích nói.
Sau đó, đi đến bên Trần Hạo .


Cô nói nhỏ: “Anh họ, anh họ, mấy ông tổng giám


đốc lớn này, làm sao lại đến mừng sinh nhật em vậy?”


Thật ra có khả năng nhất, chính là anh họ của
mình, dù sao người anh ấy quen biết quả thật rất


nhiều.
Hơn nữa, anh họ luôn rất bí ẩn!


“Ừm! Đây là phần quà thứ nhất anh họ tặng cho


em, thích không?”
Trần Hạo nhẹ giọng cười.


Ngọc Bích trừng to mắt.


Thật là anh họ


“Anh họ, sao có thể? Anh làm sao có thể khiến


nhiều đại lão như vậy đến mừng sinh nhật em?”
Ngọc Bích thật sự là kích động đến hỏng rồi.


Quả thực, sự bất ngờ của món quà này có chút


lớn.


“Ha ha, không phải khiến bọn họ đến, bọn họ tự
phát đến, không nghe bọn họ nói sao, sau này trên
phượng diện làm ăn muốn cùng em hợp tác nhiều


hơn!”
Trần Hạo cười khổ.
“Trên phương diện làm ăn? Nhưng em…”


“Con nhóc chết tiệt kia, con làm sao chạy đến đây
hả? Mẹ tìm con khắp nơi, gọi điện thoại con cũng
không nghe, bà nội con ở phía trước nôn nóng, con lại…”


Lúc này, Quách Thái Phượng nổi giận đùng đùng
chạy đến.


Vừa thấy con gái thế mà lại đang ở sân sau, còn


bày ra một bàn.
Lập tức tức giận nói:


“Ngọc Bích , con có thể tranh giành chút không hả,
mẹ không phải nói rồi sao, sinh nhật này của con, tối
sẽ mừng cho con, con thế nào cũng phải mừng bây
giờ, còn ð sân sau, con là cố ý cho nhà Cao Quỳnh


Như kia nắm được thóp sao?”
Quách Thải Phượng nổi nóng.
Đang muốn đến kéo con gái đi.
Nhưng khi bà thấy những người ngồi trên bàn.
“”GI”
Quách Thải Phượng bỗng kinh hãi che miệng lại.
Rất hiển nhiên, các đại lão đang ngồi, bà đều biết.


“Đây chính là mẹ của cô Ngọc Bích sao? Chào côi!


Chúng tôi là đến chúc mừng sinh nhật cho cô Ngọc Bích !”
Mấy đại lão cười nói.


Mà nhìn thấy Sinh ð một bên bận rộn không
ngừng rót trà nước, Quách Thải Phượng lập tức phản
ứng được chuyện gì đang xảy ra.


“Chúc mừng sinh nhật cho con gái chúng tôi? Đây


đây đây… đây đây đây…?”


Quách Thải Phượng kích động xoa tay qua lại,
không biết nói gì.


Ngay lập tức, bỗng nhiên sắc mặt ngưng lại.


Một tay nắm lấy lỗ tai của Trần Hạo : “Đứng lên


cho tôi, nhìn thấy tôi đến, cũng không nhường chỗ cho tôi”


Trần Hạo lập tức bị đẩy sang một bên.


“Ôi trời ơi!”


Bùng!


Mà cảnh này, khiến tất cả mọi người ngồi ở đây bị
giật mình.


Đặc biệt là mấy người Trương tổng, ly trà trong tay


cầm không chắc trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Tất cả bọn họ đều đứng lên.
Trên mặt có chút sợ hãi.


“Ôi, thật xin lỗi, dọa sợ ngài rồi, ngài đừng đứng,


mau ngồi, mau ngồi!”
Quách Thải Phượng đỏ mặt căng thẳng nói.


Mà Trần Hạo vừa xoa lỗ tai mình, vừa gật gật đầu
về phía mấy người Trương tổng, lúc này mấy người


Trương tổng mới dám ngồi xuống.


Mà Ngọc Bích thì vội vàng kéo ống tay áo mẹ, nói nhỏ
bên tai bà mấy câu gì đó.


“Con nói gì?”


Quách Thái Phượng lại giật mình.


Nhìn lại Trần Hạo , vẻ mặt lại thay đổi.


“Vậy, Trần … Trần Hạo , cậu ngồi đi!”


Sau khi Quách Thải Phượng kinh hoàng, kéo một


chỗ cho ngồi cho Trần Hạo .
Lúc này Trần Hạo mới ngồi xuống.
Cùng lúc đó, sảnh trước.
Bà cụ, đã có người thay phiên đến kính trà.
Mà Dương Thành Danh thì ở cùng sau lưng bà cụ.


Bà cụ nhìn thấy hôm nay nhiều người nể mặt như


vậy, thật sự vui vẻ không chịu được.


Nhà họ Dương đã bao nhiêu năm không có quang


cảnh như lần này!


Đợi qua một vòng kính trà, mặt bà cụ mới trầm xuống.


“Có chuyện gì vậy? Sắp khai tiệc rồi? Còn không
thấy cái bóng của con nhóc Ngọc Bích đâu, mẹ của nó
không phải đi gọi nó rồi sao? Làm sao cũng không


quay lại? Sinh? Sinh?”
Bà cụ vô thức gọi.
“Bà nội, quản gia không có ở đây!”
Dương Thành Danh nói.


“Hừ, không có phép tắc, từng người, đều quá sức


không có phép tắc rồi!”
Bà cụ đặt mạnh ly trà lên bàn.


“Mẹ, con đã nói với mẹ từ trước rồi, con nhóc Ngọc Bích này, rất may mắn, nhưng mà, không thể chịu nổi
được trọng dụng, con nói mẹ còn không tin, nói nhiều


nữa, lại thấy con là ghen tị công lao gì đó của nó,


nhưng bây gið mẹ nhìn xem thế nào?”


“Đúng vậy, vừa rồi ở cổng, còn đưa mấy bạn học
của nó đến, nói không chừng đi đâu chơi rồi, bà nội
nhìn xem, hôm nay đến nhiều khách quý như vậy,
người ta cũng không so đo, nhưng thật sự truyền ra,
nhà họ Dương chúng ta thế nào cũng phải chịu tiếng
vô lễ với khách, vậy chúng ta hôm nay không phải là


toi còn bận rộn rồi sao?”
Dương Diệp cũng nói.


“Nhưng Ngọc Bích người ta lần này lôi kéo được
nhiều công trình như vậy, là nòng cốt trong nòng cốt
nhà họ Dương chút ta, tùy hứng chút cũng không sao,
nói không chừng tương lai đều phải dựa vào Ngọc Bích !”


Dương Nghiên cũng đổ thêm dầu nói.


‘Hừt Ai nói nó là nòng cốt trong nòng cốt? Ai nói
sau này phải dựa vào Ngọc Bích ? Tôi còn chưa có chết
đâu! Con nhóc này, quả thật một chút phép tắc cũng
không có, mẹ của nó cũng là đức hạnh này, hừ, đợi
qua bữa tiệc này, tôi khiến nó quản lý công trình cũng


không được làm, thành thật làm việc ở công ty đi!”
Bà cụ tức giận nói.


Mà Cao Quỳnh Như, nhìn Dương Thành Danh, hai


mẹ con nhìn nhau cười…


Tham gia Group Truyện VIP trên Facebook để liên tục cập nhật Miễn PHÍ thông tin vàchương mới nhất của truyện nhé. Tại địa chỉ: https://www.facebook.com/groups/doctruyenhot

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK