Mục lục
Mở mắt thấy thần tài ( bản dịch chậm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 696




Chương 696: Cổ Phong điên



“Chuyện gì vậy?”



Trần Hạo hỏi.



“Ta đã bị Cửu La vương phong ấn trong mật thất của Cổ gia. Tuy rằng đã bị phong ấn nhưng ta vẫn biết toàn bộ Cổ gia. Xem ra hai người bằng hữu của ngươi đã bị Cổ gia bắt. Bọn họ là một họ Thiết và một họ Bạch, bị giam trong hầm ngầm của Cổ gia! ”



“Những gì ngươi nói, mấy ngày trước, Trần Hạo giao cho tôi hỏi thăm Thiết Thành. Tôi hỏi cũng không tìm được. Hóa ra là Cổ gia đã bắt đi rồi!”



Trần Bình An lắc đầu nói.



Và điều Trần Hạo lo lắng nhất đã xảy ra.



Đêm đó, tôi suýt nữa lọt vào bẫy do Cổ gia sắp đặt, suýt nữa bị Hắc Tướng giết chết, trong khi Thiết Thành đang đợi ở khách sạn.



Người của Cổ gia nhất định phải hai tay chuẩn bị, Thiết Thành hẳn là cũng gặp phải nguy hiểm.



Hơn nữa, huynh đệ Bạch Tiểu Phi của hắn, hắn đang tham gia huấn luyện thử ở Cổ gia.



Dựa theo phong cách hành sự Cổ gia, chắc chắn hắn cũng khó thoát khỏi Cổ gia..



“Chị Tử Yên, đại thúc, hay là mọi người đi trước đi, em phải ở lại, hiện tại đã cứu Kiển niếp được rồi, em phải ở lại cứu 2 huynh đệ bọn họ!”



Trần Hạo nói.



“Trần Hạo, chỉ có mình ngươi? Ngươi sẽ không phải là đối thủ của Cửu La vương kia đâu!”



Trần Bình An lo lắng nói.



Mà La Tử Yên cũng là lo lắng nhìn Trần Hạo.



“Đương nhiên, tôi biết tôi hiện tại không phải là đối thủ của Cửu La vương, vì vậy tôi sẽ không đối đầu trực tiếp với hắn. Tôi có cách. Tôi có thể toàn thân cứu bọn họ rồi rút lui. Đừng lo lắng! ”



Trần Hạo bật cười.



Vốn dĩ Trần Hạo đã có ý định trà trộn với Cổ gia để hỏi thăm tin tức của Cổ gia.



Nhưng bây giờ, nó là thích hợp nhất để cứu người.



Thấy Trần Hạo khẳng định, mọi người cũng không tiếp tục thuyết phục.



La Tử Yên cũng rất tin tưởng Trần Hạo.



“Chúng ta trở về Tây Bắc sa mạc, chúng ta trước tiên đang chờ ngươi, Cửu La vương không biết Lăng Tiêu ở đâu, cho nên hiện tại an toàn cho chúng ta là ở đó!”



La Tử Yên nói.



“Tôi cũng có ý như vậy! Tôi củng sẽ nhanh chóng đến gặp với các ngươi sớm thôi. Vì sự an toàn, tôi nghĩ mọi người sẽ tạm thời ở cùng với nhau, phải không?”



Trần Hạo nhìn về phía mọi người.



Mọi người đều gật đầu.



Bây giờ, Cửu La vương ước chừng đã tới, không dám chậm nửa phút, mọi người lập tức lên đường.



Còn Trần Hạo thì bắt lấy Cổ Phong, rồi tách khỏi mọi người.



Đưa hắn ta tiến vào núi sâu.



Cả khu ổ chuột bỗng trở nên im ắng, không còn một tia sáng.



Rầm rầm rầm!



Không biết từ khi nào, tôi đã nhìn thấy một số lượng lớn các võ sư nhảy vọt trong khu ổ chuột.



Và người dẫn đầu là một ánh sáng đen.



Cuối cùng, tất cả mọi người tập hợp ở sảnh sân lơn.



Và ánh sáng đen đã biến thành hình người.



Hắn lạnh lùng quét sân vắng.



Lại nhìn một chút giữa sân.



“Chủ nhân, toàn bộ khu ổ chuột không có một ai!”



Và Hắc Tướng bước đến và nói.



“Bọn hắn đã chạy, củng vừa mới chạy không bao lâu, đuổi theo!”



Mà người này là Cửu La vương.



Lúc này, đôi mắt của Cửu La vương trở nên đỏ tươi, giống như một ác quỷ trong bóng tối.



“Vậy bây giờ đem rách ra bốn phía, để truy lùng bọn chúng!”



Hắc Tướng nói.



“Không cần tách ra xung quanh, Hắc Tướng, ngươi dẫn người vào núi phía nam. Ta nghĩ, trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ chỉ có thể đi vào trong núi, tránh sự tìm kiếm của ta!”



Đôi mắt của Cửu La vương lóe lên một tia sáng.



Cả đội lập tức tập hợp lại, và nhanh chóng đuổi theo hướng núi.



Cửu La vương hít sâu một hơi, nắm chặt lòng bàn tay:



“Ta đã đợi ngày này, gần mấy vạn năm, Lăng Tiêu, La Tử Yên, lúc này không người nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta, Cửu La vương ta đây, ta nhất định phải lấy được Nguyên Thần, thống lĩnh tam giới! ”



Nắm chặt tay, bởi vì dùng lực mạnh, móng tay đã biến thành màu trắng.



Nhưng nó không thể che giấu được ác khí khổng lồ của Cửu La vương.



Cửu La Môn đêm nay, gần như tất cả đều được phái ra trong núi tiến hành tìm kiếm.



Tất nhiên, để đảm bảo không ai thoát được, Cổ gia phối hợp với Cửu La vương để tìm kiếm ở các vùng ngoài và lân cận.



Để Trần Hạo và bọn họ dù có khoác lên mình đôi cánh cũng không thể bay ra ngoài.



Nhưng điều mà Cửu La Môn Cổ gia không ngờ là trước khi đến nơi, mọi người đã rời khỏi Thái Thành, trực tiếp chạy đến Tây Bắc hoang mạc.



Rất nhanh, lúc sáng sớm.









Hắc Tướng dẫn đầu một đội gồm bốn hoặc năm người.



Tìm kiếm trong rừng rậm.



“Hắc Tướng, phía trước có người!”



Một cấp dưới hét lên vào lúc này.



Ánh sáng bóng đen lóe lên, bên cạnh bóng dáng này có vài người đi tới.



Tôi nhìn thấy người đàn ông này trong bộ quần áo rách rưới và có vết sẹo khắp người.



Hắn đang bò khó khăn.



“Hả? Cổ Thiếu?”



Hắc Tướng nhìn nó và sửng sốt.



Lúc nãy nghe nói Cổ Thiếu đưa người vào núi tìm Trần Hạo, nhưng không liên lạc được.



Mấy ngày nay, lão phu nhân của Cổ gia phát hiến một chút manh mối, phái ra không it người tiến vào trong núi để tìm kiếm n, nhưng đều không có kết quả.



Không ngờ, Cổ Thiếu lại xảy ra chuyện.



“Hắc Tướng, nhìn thấy ngươi ta yên tâm rồi, nhanh, nhanh cứu ta!”



Khi Cổ phong nhìn thấy Hắc Tướng, hắn vui mừng đến mức suýt khóc.



“Cổ Thiếu, đừng lo lắng, ngươi sẽ không sao , ai hại ngươi?”



Hắc Tướng hỏi.



“Là Trần Hạo. Mấy ngày trước ta ở một khu ổ chuột tìm được tung tích của hắn, nhưng không biết hắn đã mời một vị cao thủ rất có năng lực ở đâu. Ta bị hắn đánh cũng không đánh lại được, Trần Hạo Bắt ta, gieo độc vào thân, tra tấn đủ kiểu, đêm qua Trần Hạo triệu hồi linh hồn của nữ tử áo trắng, hắn đưa ta đến khu rừng rậm này, ta cũng không biết ý của hắn là gì., Ta đã trốn thoát trong khi hắn ta không để ý! ”



Cổ Phong nói.



“Quả nhiên, để cho chủ nhân nói đúng, Trần Hạo thật sự trốn vào trong núi, chẳng trách mấy ngày nay Cổ gia đều ở trong rừng rậm để hỏi thăm tung tích của ngươi, nhưng không tìm ra được. Hóa ra ngươi đã bị nhốt trong một thị trấn tồi tàn! ”



Hắc Tướng quay đầu lại, đối phương nói:



“Các ngươi, truyền lệnh, lập tức tăng cường tìm kiếm rừng rậm. Trần Hạo ở trong rừng rậm, đừng để hắn chạy trốn.”



“Vâng!”



“Cổ Thiếu, ta sẽ phái người đưa ngươi trở về Cổ gia!”



“Cảm ơn rất nhiều!”



Cổ Phong gật đầu.



“Phong thiếu gia đã trở lại, thái bà bà, Phong thiếu gia đã trở lại!”



Cổ gia.



Một người hầu đang chạy loạn xạ.



“Cái gì? Cổ Phong đã trở lại?”



Cổ Nguyệt Hồng ngạc nhiên và vui mừng.



Mấy ngày nay bà ta lo lắng, luôn cảm thấy Cổ Phong đã xảy ra chuyện gì, bởi vì mi mắt của bà không ngừng giật giật.



“Nhưng Phong thiếu bị thương nặng, hiện tại đã bất tỉnh!”



Người hầu nói.



“Cái gì? Dẫn ta đi xem!”



Cổ Nguyệt Hồng vội vàng đi ra ngoài.



Quả nhiên, nhìn thấy hắn bị tra tấn đến nổi nằm trên cáng bên ngoài, bà ta rất đau lòng.



Cổ Vũ Tiêu nghe thấy động tĩnh, cũng đi theo bà nội đi ra ngoài.



“Cổ Phong? Làm thế nào mà ngươi trông ra như thế này? Ai đã làm ?”



Cổ Nguyệt Hồng đau lòng nói.



“Chúng tôi tìm thấy Phong thiếu trong rừng rậm. Hắn bị Trần Hạo và người của Trần Hạo đánh trọng thương, hơn nữa Trần Hạo đã gieo một thứ độc dược kỳ dị vào trong cơ thể Phong thiếu. Khi tôi cứu Phong thiếu, hắn còn chút hơi thở, Trần Hạo bây giờ đã trốn vào rừng rậm! ”



“Cái gì? Trần Hạo!”



Cổ Nguyệt Hồng đỏ hoe vì hận.



Lúc này, bà đến với Cổ Phong với lòng thương hại.



“Cổ Phong , ngươi còn có thể nghe được bà nội nói chuyện không? Đừng lo lắng, bà nội nhất định sẽ bắt được Trần Hạo chém thành trăm mảnh!”



Vuốt ve má Quý Phong, Cổ Nguyệt Hồng nói.



Ầm!



Và vừa chạm tay vào, Cổ Phong đột nhiên mở mắt ra, giơ chân lên một cước đá mạnh vào bụng Cổ Nguyệt Hồng.



Cổ Nguyệt Hồng không chút phòng bị.



Không có thời gian dùng sức để chống lại.



Hiện tại, bà ta trực tiếp bị đá ra ngoài và đập xuống đất rất nặng nề.



“Hả? Bà nội!” Cổ Vũ Tiêu sửng sốt.



“Đừng qua, đừng tới gần ta!”



Cổ Phong hét lên một cách cuồng loạn.



“Ta! Ta không sao, nhìn Cổ Phong một chút, ta thấy hắn đã bị tra tấn và phải chịu đựng rất nhiều!”



Cổ Nguyệt Hồng nói với khóe miệng rỉ máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK