Mục lục
Mở mắt thấy thần tài ( bản dịch chậm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 642





Edit: Hải Yến & Vastarel



Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318







Chương 642: Lão thái thái



“Hừ? cái gì thế nào? Nếu như ngươi có thể chữa khỏi hết tất cả,thì ngươi muốn ta làm gì củng được!”



Trong mắt Lưu Vượng, điều này đơn giản là không thể nên nói.



Và Lưu Vượng cũng cố tình nói ra tất cả.



Trần Hạo sau khi gật đầu liền mặc kệ hắn.



Anh thay quần áo và vào phòng cách ly.



Và chỉ có ba người được vào, đó là viện trưởng và Mã Tiến.



Họ đã theo sát Trần Hạo suốt quãng đường đi vào.



Trong phòng cách ly, khi Trần Hạo bước vào, tất cả các bé đều đã nín khóc.



Quá yên tĩnh.



Mặt bọn trẻ đen nhánh, và toàn thân bắt đầu sưng tấy.



Bờ môi tất cả đều nứt nẻ.



Chỉ còn một hơi thở.



Nó thực sự là Phệ hồn thuật.



Cái này hoàn toàn chính xác là vào trạng thái khi bị phệ hồn thuật,và sử dụng không quá đến một phần ba công lực.



Đó là lý do tại sao toàn bộ cơ thể bị sưng lên, tức là tất cả đều bị mất nước.



Gây sốt cao mãi không khỏi.



“Thật tàn nhẫn!” Trần Hạo trong lòng hung hãn nói.



Để chữa bệnh cho bọn trẻ, Trần Hạo không còn cách nào khác, phải nói rằng châm cứu chỉ là cơ sở để đảm bảo sự vận hành thông suốt của khí và huyết.



Nhất định phải sử dụng Phệ hồn thuật, để giúp khí huyết lưu thông qua bằng một loại phương thức bù lại.



Và nếu như vậy, thân phận củng sẽ bị lộ, mà Chấn thiên thạch vẫn chưa vẫn chưa được tìm ra.



Một khi bại lộ ra Vân Tình sẽ biết, lúc đó hoàn toàn sẽ không phải đối thủ.



Nếu không giúp, những đứa trẻ này sẽ không sống sót qua đêm nay!



Trần Hạo nghiến răng nghiến lợi.



Dù thế nào đi nữa, điều quan trọng là phải cứu những mạng sống bé nhỏ này trước, bởi vì anh củng đã hút quá nhiều khí huyết của nhiều người trưởng thành, và sau cùng,củng đủ để cứu mạng những đứa trẻ này.



Về phần sử dụng nội lực bại lộ.



Có thể dùng huyết âm trong lá bùa hộ mệnh để đối phó trong một đêm nữa, và lúc đó Vân Tình đến thời kỳ yếu, cô ta củng không đáng sợ như trước!



chắc chắn phải cẩn thận.



Trần Hạo lập tức bắt đầu hành động.



Đầu tiên, anh ta dùng cây kim bạc trên tay nhanh chóng đâm vào ngực đứa bé tại (trời đột, quan nguyên, thứu đuôi) và các huyệt đạo khác. (mấy cái



huyệt này e chịu lấy convert xuống chứ k biết sr mn L )



Sâu nhưng nông, đâm hoặc chích. Một chuỗi 18 mũi, nhanh chóng châm kim, rồi nhanh chóng rút kim, không có kẽ hở hay ngắt quảng giữa các mũi kim, giống như một màn ảo thuật. Lâm Trung Hoa đứng bên cạnh không thể mà không khỏi trợn mắt há mồm.



Quả thật dọa sợ người.



Liếc nhìn thần y Mã Tiến, Mã Tiến say mê Trần Hạo.



Sau đó Trần Hạo thò tay vào trong chăn , nắm cổ tay họ và dùng Phệ hồn huyết để điều hòa và bổ sung khí huyết..



“Được rồi, kế tiếp, đắp chăn bông. Sau đó cởi quần áo của đứa bé thứ 2. Phải nhanh. Thời gian không còn nhiều!” Trần Hạo vội vàng nói.



“Không sao chứ?” Lâm Trung Hoa mở to mắt hỏi.







“Được rồi. Người tiếp theo.”



“Được… Được.” Lâm Trung Hoa gật đầu như giã tỏi.



“Thiên Minh châm Pháp? Đây là Thiên Minh châm phấp?” Bên ngoài bức tường kính, một bác sĩ già người Trung Quốc trong nhóm chuyên gia đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm nghị, sau đó kinh ngạc hét lên.



“Lão Lý, cái gì Thiên Minh châm pháp?” Có người bất mãn hỏi, nhưng nhìn tiểu tử này múa kim như thể không tưởng tưởng được.



“Thiên Minh châm pháp, đây là một tuyệt kỹ đã bị thất truyền từ lâu rồi. Theo lời đồn đại, chỉ có ông Ngô Tam Phong mới thông thạo ba kim, nhưng đây tên tiểu tử này còn sử dụng đến 18 kim, thật sự quá khủng!” Vị bác sĩ già hiển nhiên không để ý biểu hiện của phó viện trưởng, liền giải thích. với sự phấn khích.



“Chẳng lẽ hắn ta là đồ đệ của anh Ngô Tam Phong, không đúng, anh Ngô Tam Phong chỉ thông thạo ba kim thôi, tên tiểu tử này sử dụng đến mười bảy mười tám kim, thật quá đáng sợ!” cũng là những bác sĩ cũ của Trung Quốc, có người có biết 1 chút về Thiên minh châm pháp thất truyền.



Anh ta vỗ tay khen ngợi, hai mắt trợn lên, vui mừng không thôi..



“Tuổi nhỏ tài cao, sao hắn có thể biết được những mũi châm cao thâm như vậy?” Càng khiến người ta không thể tin được.



“Không thể sai được. hắn ta sử dụng Thiên Minh châm pháp. Cách đây vài tháng, trong hội thảo, tôi đã xem anh Ngô Tam Phong biểu diễn nó. Ba cây kim phía trước giống hệt nhau. Họ sử dụng một chiếc sáu – mũi kim dài một inch. rút ra, và sau đó thu hẹp kim theo Phượng tường thức’, có thể nuôi dưỡng cơ thể và xua đuổi chướng khí và độ ẩm trong cơ thể. “một người ngạc nhiên giải thích.



“Tuy nhiên nghe nói Thiên Minh châm pháp phải có yêu cầu dùng nội lực. chẳng lẽ người này còn có nội lực sao?”



“Hừ, hắn còn có nội lực sao? Chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài thôi. Nói đến kết quả đi.” Lưu Vượng lại chế nhạo, thậm chí trong lòng còn hét lên: Tuyệt đối đừng chữa khỏi! Tuyệt đối đừng chữa khỏi!



Trần Hạo ở khu cách ly không biết người bên ngoài lại gây tranh cãi vì kỹ thuật kim châm mà mình



sử dụng, anh dồn hết tâm trí, không ngừng ra châm thu châm.



Khuôn mặt xanh xao rồi không còn chút máu, những giọt mồ hôi lớn chảy ra trên trán rồi tụ lại thành dòng rồi trượt dài trên má, trông rất mệt mỏi.



Xét cho cùng, Trần Hạo phải truyền quá nhiều khí huyết.



Tuy nhiên, tốc độ xử lý cực kỳ nhanh.



Trong chốc lát, tất cả hơn trăm đứa trẻ đều đã được cứu.



Khuôn mặt của các em bé bị đen, giờ đã trắng bệch, sau đó tiếp tục khôi phục về lại hồng hào.










Các vết sưng tấy trên cơ thể, làn da không ngừng thể hiện sự đàn hồi lại, không còn dấu hiệu mất nước nữa.



Ngay cả khí sắc trên khuôn mặt,và hơi thở của bọn trẻ ngày càng thở lại đều hơn!



“A! Cái này, cái này…”



Lâm Trung Hoa phấn khích rơi lệ.



Mã Tiến cũng hốc mắt ẩm ướt đỏ.



Bởi vì họ đã thấy một kết quả chung, và đó là những đứa trẻ sơ sinh này đã được cứu sống và thoát khỏi cơn nguy kịch.



Không thể tin được, không thể tin được!



Hai người nắm chặt tay nhau, rồi thở phì phào.



” Trần Hạo tiên sinh, quả thực là cải tử hồi sinh!”



Sau khi cả hai kiểm tra, sự ngưỡng mộ không thể nói thành lời.



“Ừm!”



Trần Hạo trở nên có chút yếu ớt.



Không muốn nghe những lời khen này, tự mình chữa bệnh, cũng là dành một chút công đức.



Hơn nữa Trần Hạo đang suy nghĩ gì bây giờ, là ai đang sử dụng Phệ hồn thuật ở Kim Lăng?



Nếu không tìm được người này, nhất định là sẽ hại người khác!



Mà Trần Hạo vừa mới bộc lộ nội lực, không biết Vân Tình có biết hay không, nói thật, cô ta hiện tại là đang yếu.



Nhưng bất kể nói thế nào, hiện tại phải tranh thủ thời gian tới Bietj thự Vân đỉnh mới được.



Khi đó, khoảng cách giữa chấn thiên thạch càng ngày càng gần, Vân Tình cũng không dám tới gần.



Vì vậy Trần Hạo vội vàng đi ra ngoài.



Khi những người bên ngoài nghe tin những đứa trẻ qua khỏi cơn nguy kịch, họ đều nhìn Trần Hạo với vẻ thích thú và ngưỡng mộ.



Đặc biệt với phương pháp châm cứu một tay của Trần Hạo, một số bác sĩ già của Trung Quốc muốn quỳ xuống bái sư.



” Thật đúng là lợi hại, tiểu tử ngươi vận may thật tốt!”



Lưu Vượng lạnh lùng nói.



Trần Hạo vốn dĩ muốn rời đi, nhưng vừa nghe hắn ta nói liền dừng lại.



“ngươi có nhớ vừa rồi ngươi đã nói với ta những gì không?”



Trần Hạo lạnh lùng hỏi.



“Cái gì?” Lưu Vượng sửng sốt.



“Chính là, ta đã làm được, ta yêu cầu ngươi làm cái gì củng được!”



“Đúng vậy, bác sĩ Lưu , chúng tôi đều nghe lời hứa của anh!”



Mọi người đều nhìn Lưu Vượng.



“Hừ, ta Lưu Vượng nói được thì làm được, ngươi nói đi, muốn ta làm gì?”



Lưu Vượng giả vờ là người quân tử thẳng thắng nói



Trần Hạo khinh thường liếc hắn một cái: “Đánh rắm đi!”



“Ngươi nói cái gì?” Lưu Vượng trầm ngâm một lát.



“Ta nói để cho ngươi đánh rắm, lại cho mọi người nghe thấy một trăm tiếng rắm!”



Mọi người đều cười.



“Cái này … cái này sao có thể? Làm sao ta làm được?”



Lưu Vượng cảm thấy bị xúc phạm mạnh mẽ.



“Làm sao không được? Chỉ là trăm cái rắm, đơn giản, ta giúp ngươi!”



Nói xong, Trần Hạo đưa tay lên chọc vào một cái huyệt nào đó của hắn ta.



Địt tút!



Một cái rắm lớn được phát ra!



“Bùm bùm bùm!”



Một chuỗi liên hồi.



Lưu Vượng vẻ mặt gần như là nhục nhã, nhưng căn bản không khống chế được chút nào.



Mọi người,đều bịt mũi, vì ở ngoài phòng cách ly, đã dấy lên 1 mùi thúi thum thủm.



“bùm bùm!”



Cuối cùng, một giọng nói quái dị vang lên, Lưu Vượng đã khóc, hết rồi!



Còn Trần Hạo cũng ôm mũi bỏ chạy từ lâu.



Khi một đám bác sĩ già của Trung Quốc muốn đuổi theo anh thì khi phát hiện Trần Hạo đã không còn ở đó, hóa ra trong lúc đánh rắm anh đã rời đi dưới màn xấu hổ của Lưu Vượng.



Vả lại, Trần Hạo đã rời khỏi bệnh viện.



Trời đã tối, và màn đêm đen tối.



Trần Hạo lái xe, chuẩn bị phóng tới biệt thư Vân Đỉnh.



Cho nên dọc theo đường đi, Trần Hạo chạy ra cực nhanh.



Khi xe chạy tới bên ngoài rừng rậm, Trần Hạo có chút đi chậm, phanh gấp,rồi dừng xe.



Nơi này có chút hoang vu.



Mà giữa đường, có một bà lão ngồi xổm, trên tay cầm vật gì lạ,rồi than thản bước đi vè phía Trần Hạo.



Trần Hạo mí mắt giật giật kịch liệt.



Hiển nhiên Trần Hạo biết bà già này …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK