Chương 811: Uy hiếp ta
“Rắc rắc!”
Một giây sau, một âm thanh giòn tan của xương gãy vang lên.
“A A A!”
Ngay sau đó là tiếng hét của Tần Vũ Phi.
Tần Vũ Phi sắc mặt đau khổ không chịu nổi, bị bóp gãy tận xương cốt cũng vô cùng đau đớn. Trần Hạo đơn giản chỉ phế bỏ một cánh tay Tần Vũ Phi.
“Ngươi!”
Tần Hành tức quá, trừng mắt nhìn Trần Hạo tràn đầy sự tức giận.
“Lão già, hiện tại con trai của ngươi ở trong tay ta, nếu muốn nó sống sót, ngoan ngoãn hãy giao ra chị gái của ta, nếu không tính mạng của con trai ngươi sẽ không còn!”
Trần Hạo sẽ không nói chuyện điều kiện với Tần Hành, trực tiếp đưa ra yêu cầu khó từ chối. Tần Vũ Phi đổi lấy chị gái Trần Hiểu, có lẽ Tần Hành nhất định sẽ toan tính, trừ khi hắn không muốn con trai của mình nữa.
“Ta nói cho ngươi biết, nếu như con trai ta chết, ngươi và chị gái ngươi đều không thể sống sót mà rời khỏi vực giới!”
Tần Hành vẫn chỉ Trần Hạo uy hiếp cảnh cáo. lão già này thật đúng là không biết sống chết. Trần Hạo sợ nhất chính là uy hiếp, càng là uy hiếp anh, liền càng để anh hăng hái, hào hứng hơn.
“Rắc rắc!”
Lại có tiếng xương gãy vang lên nữa.
“A … Cha… Cứu con, đáp… đáp ứng hắn đi, con không muốn chết!”
Tần Vũ Phi thất thanh la hét, khuyên nhủ Tần Hành. Tần Hành nhìn con trai hắn bị tra tấn như vậy, dù sao cũng phải đồng ý yêu cầu của Trần Hạo, dù sao con hắn cũng ở trong tay Trần Hạo.
“Được rồi, ta đáp ứng ngươi!”
Ngập ngừng một hồi, Tần Hành nghiến răng đồng ý yêu cầu của Trần Hạo.
Trước tiên cứu con trai hắn rồi hẳn nói tiếp.
” Đi,mau đem Trần Hiểu tới đây !”
Sau đó, Tần Hành ra lệnh cho một Gia Đinh sau lưng.
Nghe xong, Gia Đinh nhanh chóng rời khỏi Kinh Vũ Các, trở về Tần gia.
“Lão gì, ngươi tốt hơn hết đừng có giở trò quỷ quyệt với ta, nếu như chị gái ta có chuyện, ta cam đoan với ngươi Tần gia máu chảy thành sông!”
Trần Hạo lại lạnh lùng cảnh cáo Tần Hành. Tần Hành nghe xong không đáp lại lời của Trần Hạo, trong lòng vô cùng tức giận, lửa giận hừng hực dấy lên.
Hắn đường đường là đứng đầu Gia tộc Tần gia ở chốn uy nghiêm, thế mà hắn bị một tên tiểu tử dọa, nếu không nói ra được chắc sẽ tức đến chết.
Tuy nhiên, Tần Hành cũng không lo lắng, chỉ cần con trai hắn qua khỏi nguy hiểm, sẽ lập tức giết chết ngay hai chị em Trần Hạo, sẽ không bao giờ để bọn anh rời khỏi Bạch Đế Thành một cách thuận lợi.
Sau khoảng mười phút, Trần Hiểu được hai người Gia Đinh dẫn đến Kinh Vũ Các.
“Tiểu Hạo!”
Khoảnh khắc Trần Hiểu nhìn thấy Trần Hạo, hai mắt đẫm lệ, khóc không ra tiếng.
Cô biết em trai Trần Hạo nhất định sẽ tới cứu mình.
“chị,Chị đừng sợ, em nhất định sẽ cứu chị rời khỏi đây!” Trần Hạo bình tĩnh lại nói với Trần Hiểu, thấy chị gái chịu khổ chật vật như vậy, toàn thân chi chít vết sẹo khiến Trần Hạo tức giận đến mức không nhịn được, hận không thể tại chỗ liền đem bọn Tần gia xé xác thành từng mảnh được.
Nhưng anh biết hiện tại điều quan trọng là phải giải cứu chị gái mình, nhất định không được để Trần Hiểu bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Nghe Trần Hạo nói xong, Trần Hiểu khẽ gật đầu, cô tin tưởng Trần Hạo em trai mình sẽ làm được.
“Trần Hạo ,ta đã thực hiện lời hứa của ngươi, chị gái của ngươi ta cung mang đến đây, ngươi có thể thả con trai ta đi được rồi!”
Tần Hành không muốn nhìn thấy hình ảnh hai chị em anh đoàn tụ như vậy, nên lập tức thuyết giảng cho Trần Hạo.
“Ôi, lão già, ngươi nóng lòng cái gì, ngươi để cho chị gái ta đi trước, để cho chị ta qua bên ta,rồi ta sẽ thả con trai ngươi đi!”
Trần Hạo chế nhạo, nhìn chằm chằm Tần Hành rồi đề nghị. “Ngươi… Ta nói cho ngươi biết, đừng giở trò quỷ quyệt, chị gái ngươi vẫn còn ở trong tay ta!”
Tần Hành lạnh lùng hướng Trần Hạo tức giận nói, liền bóp cổ Trần Hiểu.
“Lão già khốn kiếp, ngươi dám động đến chị gái của ta, con ngươi liền chết ngay, ngươi không tin vậy để ta thử cho ngươi xem!”
Trần Hạo sẽ không quen thói bắt nạt Tần Hành, liền một tay nâng Tần Vũ Phi lên, cũng bóp cổ của hắn.
Tần Vũ Phi lập tức đỏ bừng, hai mắt bắt, sắc mặt bắt đầu tái nhợt.
Nhìn thấy điều này, Tần Hành biết mình hoàn toàn không thể uy hiếp được Trần Hạo.
“Được, được rồi, vậy chúng ta đồng thời cùng đổi người!”
Tần Hành thả Trần Hiểu ra, hướng về Trần Hạo ra đề nghị.
Trần Hạo nghe xong không có ý kiến gì, liền buông ra Tần Vũ Phi. Sau khi cả hai đạt được sự đồng thuận, họ thả Trần Hiểu và Tần Vũ Phi ra với nhau và chậm rãi đi về phía với nhau.
Không bao lâu, Tần Hành cùng Trần Hạo đồng thời buông ra, để cho Tần Vũ Phi cùng Trần Hiểu trao đổi.
Tần Vũ Phi và Trần Hiểu đều đi ngang qua nhau.
Tuy nhiên, vào lúc này, Tần Hành đột nhiên một chưởng bắn ra, một lòng bàn tay tràn đầy chân khí hướng về phía Trần Hiểu.
Đương nhiên, Trần Hạo đã nhìn ra tâm tư của Tần Hành từ lâu, phản ứng cực kỳ nhanh chóng kéo Trần Hiểu qua một bên, sau đó một chưởng bay ra khỏi lòng bàn tay của anh.
“Bùm!”
Với một tiếng động lớn, toàn bộ Kinh Vũ các rung chuyển, và khói nghi ngút.
Trần Hạo đã tận dụng cơ hội này để đưa chị gái Trần Hiểu của mình nhảy ra ngoài ngay lập tức và rời khỏi Kinh Vũ các. Lúc Tần Hành phản ứng lại, Trần Hạo cùng Chị gái đã biến mất rồi, hắn mới biết mình biến thành con lừa.
” Thiếu gia, thiếu gia!”
Lúc này, Gia Đinh ở một bên hô hoán lên, Tần Vũ Phi đang ngồi xổm trên mặt đất trong vũng máu.
“Lão gia, thiếu gia, ngài … ngài ấy chết rồi!”
Một Gia Đinh nhanh chóng hướng Tần Hành hô lên.
Tần Hành cả người nháy mắt giống như sấm sét giữa trời quang đánh vào trên thân đứa con.
“Vũ Phi!”
Tần Hành ngồi xổm xuống, ôm Tần Vũ Phi rống lên.
Đáng tiếc, cổ họng của Tần Vũ Phi có một vết cắt, máu không ngừng chảy ra, mất hơi thở và mạch đập đã ngừng từ lâu rồi, cái chết ra đi nhẹ nhàng. Ngay lúc đó, Trần Hạo đã ra tay quyết đoán, để Kiếm Hồn trong cơ thể cắt cổ Tần Vũ Phi, để kiếm hồn ra tay mà không hề hay biết.
“AAA! Trần Hạo, ta sẽ đi lột da ngươi, rút gân ngươi, uống máu của ngươi!”
Tần Hành rống lên trời.
Lúc này Trần Hạo đã đưa Trần Hiểu chạy nhanh chóng ra khỏi thành.
“Tiểu Hạo, bọn hắn sẽ không đuổi theo em chứ?” Trần Hiểu dựa vào lưng Trần Hạo, lo lắng hỏi Trần Hạo.
“Chị, đừng lo lắng, em sẽ bảo vệ chị đến cùng!” Trần Hạo trấn tĩnh lại Trần Hiểu, anh đã nghĩ ra biện pháp đối phó rồi.
Chẳng mấy chốc, Trần Hạo đã đưa chị gái mình đến trước miệng U Minh Cốc .
Liền nhìn thấy một bóng người với dáng vẻ thướt tha đang ngồi thấp thỏm chờ đợi dưới gốc cây đại thụ. Người đó chính là Chu Nặc, sau khi gặp Kiếm Hồn từ Thung lũng U Minh, rồi lấy được Nguyên Tâm Thảo, Trần Hạo tách khỏi Chu Nặc và dặn dò Chu Nặc đợi anh ở đây, và cần Chu Nặc giúp đỡ.
“Trần Hạo!”
Nhìn thấy Trần Hạo bình an trở về, Chu Nặc nhanh chóng đứng dậy kêu Trần Hạo.
Trần Hạo đưa Trần Hiểu cho Chu Nặc, giao Trần Hiểu cho Chu Nặc chăm sóc.
“Chu Nặc, chị gái ta giao cho ngươi, ta sẽ xử lý những người đó, ngươi mau đưa chị gái ta rời khỏi đây trước đi, đây là Truyền Âm Phù, sau khi giải quyết xong chuyện, ta sẽ liên lạc lại với ngươi, và rồi ta sẽ tới gặp các ngươi! ”
Trần Hạo nhanh chóng ra lệnh cho Chu Nặc, lấy trong túi ra một lá phù đưa cho Chu Nặc.