Mục lục
Mở mắt thấy thần tài ( bản dịch chậm)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 648





Edit: Hải Yến & Vastarel



Group Zalo: https://zalo.me/g/ibpsuj318



Chương 648: Tại sao bạn lại họ Lý



” Hiểu Nam ? Sao anh lại ở đây?”



Trần Hạo gọi .



Nhắc mới nhớ, hai người đã không gặp nhau mấy ngày rồi.



“Hôm nay là sư phụ Ninh Viễn giảng bài. Tôi chịu trách nhiệm dẫn dắt học sinh xuất sắc của lớp chúng tôi tham gia.”



Mã Hiểu Nam cười nói.



“Thật là trùng hợp!”



Trần Hạo mỉm cười.



“Còn anh thì sao , Trần Hạo ? Anh cũng có hứng thú với loại hoạt động này?”



Mã Hiểu Nam nhìn Trần Hạo hỏi.



Mỗi lần nhìn thấy Trần Hạo, đối với Hiểu Nam đều là sự ngạc nhiên .



Thậm chí trong vô số đêm mất ngủ, Mã Hiểu Nam luôn muốn gọi điện cho Trần Hạo .



Cô muốn hỏi xem anh đang làm gì , có ngủ được không .



Rốt cuộc Mã Hiểu Nam cũng bắt đầu tránh khỏi những điều cấm kỵ, không biết từ khi nào cô ta bắt đầu say mê cậu nhóc này.



Trần Hạo cũng biết cô nghĩ gì về anh .



Nhưng cô cũng biết trước khi tìm được Tô Mộc Hàm, bất cứ tình cảm nào dành cho Trần Hạo đều phảng phất không đáng kể.



Tâm trí của anh ấy không còn ở trên này nữa.



Nhưng Mã Hiểu Nam không bỏ cuộc, thậm chí còn chuẩn bị sẵn Trần Hạo sẽ đi đâu, về đâu cô liền đi theo đấy .



” Tôi tới là muốn cùng sư phụ Ninh Viễn nói một số chuyện “



Trần Hạo không có gì phải giấu giếm.



Hôm nay cũng thật trùng hợp, hai người vừa nói chuyện xong liền chuẩn bị đi vào tìm một chỗ ngồi.



Đúng lúc này, điện thoại của Trần Hạo vang lên.



Thoạt nhìn, chính là bác sĩ Mã Tiến .



“Sao vậy Mã Tiến tiên sinh ?”



“Là như vậy Trần Thiếu, biết được ngài muốn tới, hoạt động lần này bên phía Hồ Đại Vinh Hồ tổng tổ chức , đặc biệt rất coi trọng , còn chuyên môn vì ngài cùng Ninh Viễn đại sư an bài tốt chỗ ngồi dành cho khách quý , bên phía nhà tổ chức muốn tôi hỏi ngài một chút , ngài có tới được không “



Mã Tiến nói.



“Không cần, tôi hiện tại đã cùng bạn tới rồi , chờ Ninh Viễn đại sư kể xong, Mã Tiến tiên sinh ngươi giúp ta an bài một chút gặp mặt đại sư thật tốt !”



Trần Hạo cười nói .



” Vậy được Trần Thiếu !”



Mã Tiến có thể nói là rất ngưỡng mộ Trần Hạo .



Có thể giúp đỡ Trần Hạo cũng là một vinh dự đối với ông lúc này.



Hiện tại sau khi cúp điện thoại, Mã Tiến đành phải lắc đầu tiếc nuối nhìn Hồ Đại Vinh đang xoa tay lo lắng.



Hồ Đại Vinh lau mồ hôi trên trán, không khỏi có chút thất vọng.



Lần này có thể nói là đã bỏ lỡ cơ hội quan trọng gặp Trần Thiếu.



“Anh bận sao? Nếu có việc gì thì anh làm trước đi!”



Mã Hiểu Nam và Trần Hạo ngồi xuống bên cạnh học trò của cô .







Nhìn Trần Hạo rồi hỏi.



Ngay cả như vậy, Mã Hiểu Nam cũng có chút chột dạ, vì sợ Trần Hạo thật sự bận rộn.



“Không bận gì đâu!”



May mà Trần Hạo mỉm cười.



Cả hai trò chuyện rôm rả, chờ đợi phần mở đầu.



Còn Mã Hiểu Nam cũng dồn hết tâm tư cho Trần Hạo, không thèm đếm xỉa đến mấy nam sinh chạy lung tung phía sau.



Đúng lúc này, có một tiếng đổ vỡ vang lên .



Một cậu bé chạy đến tranh giành chiếc điện thoại di động với một cậu bé khác, chỉ để vô tình làm đổ khay rượu do người phục vụ mang đến.



Không có vấn đề gì, chỉ là rượu đã đổ vào một người phụ nữ xinh đẹp đi ngang qua , cô đang khoác vai một người đàn ông .



Rượu đỏ đổ thẳng vào người cô.



” Trời ơi “



Người phụ nữ hét lên.



Đầy tức giận.



Ai đến tham gia một sự kiện hoành tráng như vậy mà không muốn mình ăn mặc thật chỉn chu và đẹp đẽ, suy cho cùng đó là cơ hội để tỏa sáng.



Nhưng bây giờ, quần áo của cô bị dính đầy vết bẩn , thật là xấu hổ.



” Thật xin lỗi !”



Mà nam sinh thật sự là vô ý, lập tức có chút lo lắng xin lỗi.



“Bốp !”



Chỉ là, anh chưa kịp nói xong thì đã bị người phụ nữ tát một cái tát vào mặt anh.



Nam sinh bị đánh tơi tả.










“Xin lỗi là xong sao ? Thật sự là mắt mù!”



Người phụ nữ mắng mỏ.



“Tôi … tôi không cố ý!”



Nam sinh bị tát nơi công cộng ngay lập tức thu hút quá nhiều sự chú ý của mọi người.



Bị rất nhiều người nhìn chằm chằm, có một đám đông rất lớn.



Một cảm giác nhục nhã trào dâng trong lòng cô lúc này.



Và thấy cặp đôi này là con nhà giàu nên không nỡ chọc tức, nam sinh thực sự nghẹn ngào xấu hổ.



“Mẹ kiếp! Không phải cố ý, mà là cố tình đúng không ”



Chồng của người phụ nữ, ngay từ cái nhìn đầu tiên, không hề dễ đụng vào , lại giơ chân lên và đá vào bụng cậu bé.



Cậu bé bị đạp xuống đất.



Đám đông nhìn cậu đau khổ.



Nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.



“Hừ hừ, quần áo của tôi trị giá hơn 100.000 tệ, hiện tại hẳn là không thể mặc được nữa . Số tiền này cậu phải trả cho tôi!”



Thiếu nữ lạnh lùng nói.



“Tôi … nhà tôi không có nhiều tiền như vậy!”



Cậu bé sợ hãi.



“Hừ, nghèo như vậy, vậy cậu còn dám tới chỗ như thế này ? Nhìn thấy loại người nghèo nàn như cậu tôi liền thấy buồn nôn !”



Người phụ nữ vừa nói vừa tát vào mặt cậu bé.



Cậu con trai nước mắt lưng tròng, để cho cô gái kia đánh cũng không dám phản kháng.



“Mã lão sư, Lưu Hạo bị đánh!”



Lúc này, rất nhiều học sinh trong lớp nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, một ít nữ sinh vội vàng chạy tới nói.



” Cái gì “



Mã Hiểu Nam quay đầu nhìn lại, ở phía cửa lễ đường , vây không ít người, mà học sinh Lưu Hạo đang đứng khóc nức nở, bị một cô gái đánh .



Anh nắm chặt tay cúi đầu, nước mắt rơi xuống Tích Tích.



“Đừng đánh, đừng đánh, có chuyện không thể từ từ nói sao ?”



Mã Hiểu Nam vội vàng đi tới.



Anh kéo cậu bé theo sau mình.



Mà nam sinh lấy điện thoại di động của Lưu Hạo cũng thật lòng, vốn dĩ chỉ muốn cùng Lưu Hạo chơi đùa, nhưng không ngờ lại gây ra chuyện lớn như vậy.



Lưu Hạo gia cảnh khá nghèo, nhưng là người lương thiện, học hành chăm chỉ, không cần nói Mã Hiểu Nam cũng biết mấy người này hẳn là đã cướp điện thoại di động rồi lại trêu chọc Lưu Hạo.



Mã Hiểu Nam nhìn nữ nhân nói.



Chỉ là hai người bọn họ nhìn nhau, đều là sững sờ.



“Mã Hiểu Nam?”



“Vương Tiểu Mỹ?”



Rõ ràng là hai người quen nhau.



“Ừ, còn nhớ sau khi chúng ta tốt nghiệp cấp ba, cậu không đi học Đại học Kim Lăng sao? Sao bây giờ lại làm giáo viên?”



Vương Tiểu Mỹ không khỏi chế nhạo, thậm chí có chút khinh thường.



Rốt cuộc, một số người là như vậy, nếu họ cảm thấy rằng cuộc sống của họ vượt trội hơn về mặt vật chất, họ sẽ có một cảm giác vượt trội không thể giải thích được so với những người khác.



“Ừm, Lưu Hạo cậu bé làm sao đắc tội cô? Cô còn định tát cậu bé như thế này sao ?”



Mà Mã Hiểu Nam hiển nhiên cũng biết Vương Tiểu Mỹ là ai, lại không chào hỏi cô, nhất là cô lại xúc phạm người khác như thế này khiến Mã Hiểu Nam tức giận.



“Hừ, ai khiến cậu ta làm đổ rượu đỏ lên người tôi, quần áo của tôi đắt tiền như thế nào? Cậu ta có thể mua được sao?”



Vương Tiểu Mỹ lạnh lùng nói .



“Không có khả năng trả, đó là vấn đề tiền bạc, nói khác đi, tôi muốn hỏi cô, tại sao cô lại đánh cậu bé thế này?”



Mã Hiểu Nam nhìn cô chằm chằm rồi hét lên.



Vương Tiểu Mỹ cũng sửng sốt trước lời nói của Mã Hiểu Nam.



Quả thực, dù có nhiều tiền đến đâu thì cũng chỉ vì tiền.



Mình đánh hắn, đơn giản chính là biểu hiện ra mình cảm giác ưu việt.



Bị Mã Hiểu Nam hỏi liền cảm thấy chột dạ.



Mà đám người lúc này tất cả đều nhìn về phía Vương Tiểu Mỹ.



Nó làm cho cô cảm thấy lo lắng, và tính khí của nhà giàu bây giờ nổi lên, cô nhún vai bất lực, xòe tay ra: “Nếu tôi muốn đánh cậu ta, tôi sẽ đánh cậu ta. Cô có thể làm gì được tôi ?”



Còn ông xã của Vương Tiểu Mỹ thì lật đật nhìn đồng hồ Rolex, thu dọn bộ đồ rồi đứng trước một bước.



“ Tôi tên là lý … “



“ Uỳnh uỳnh “



Nhưng hắn chưa kịp nói xong, bỗng nhiên nặng nề mà nhếch miệng, bóng người bay thẳng ra ngoài, lần lượt đánh đổ mười mấy cái bàn.



Những người xung quanh sợ hãi đến mức la hét.



Trần Hạo nghe thấy không vừa mắt, liền đi tới xuất thủ.



Vương Tiểu Mỹ nhìn chồng rụng răng.



Tức giận nói: “Anh … anh muốn chết, anh … sao lại đánh chồng tôi?”



Trần Hạo nhàn nhạt nhìn cô nói : ” Ai bảo hắn là họ Lý không phải họ Trương, tôi thích đánh thì đánh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK