Chương 440: Anh Sắp Đợi Không Nổi Nữa
Trần Mộng Dao mơ mơ hồ hồ trả lời rồi cúp điện thoại,
Ôn Ngôn phiền não ném điện thoại qua một bên.
Lúc 8 giờ tối, bà cụ gọi điện cho Ôn Ngôn, nghe giọng có vẻ tâm trạng rất vui: “Bà đang ở Mục gia, ở đây cái gì cũng tốt, so với cái lồng chim nhà cháu tốt hơn nhiều, to cỡ nhà chúng ta ngày xưa, ở cũng thoải mái. Chuyện của bà cháu không cần lo đâu, Có Đình Sâm rồi.”
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, không có chút dây dua.
Ôn Ngôn trong lòng có một trận ớn lạnh, bà cụ không phải kiểu người dễ xử lý, Mục Đình Sâm làm sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thân quen rồi đưa bà về Đế Đô? Nhất định là ở đâu đó có vấn đề…
Trước đây Mục Đình Sâm chưa từng gặp bà cụ. Cô kiểm tra lại lần nữa nhật ký cuộc gọi, quả nhiên trong
thời gian cô nghỉ ngơi ở phòng Mục Đình Sâm, bà cụ
có gọi điện tới, nghe điện thoại chắc chắn không phải
cô, cũng có thể nói, khi cô đang ngủ, Mục Đình Sâm thay cô tới căn hộ để chăm sóc bà cụ, bọn họ ở bên đó thương lượng với nhau cùng về Đế Đô chăng?
Quá gian xảo rồi!
Bây giờ sự việc đã ngã ngũ, cô có nói gì cũng vô dụng, mấu chốt bà cụ cũng bằng lòng ở Mục gia, cô nói vài câu là có thể đòi đem người về sao? Cô phiền muộn lên đến cực điểm, liền gọi điện lại cho Mục Đình Sâm. Lần này điện thoại rất nhanh liền được bắt máy,
giọng điệu của anh có chút lười biếng: “Alo.”
Cô buồn bực nói: “Tại sao đưa bà tôi đi anh không nói cho tôi biết? Anh cho là làm như vậy tôi sẽ quay lại Đề Đô sao?”
Mục Đình Sâm dường như đang cười: “Ngôn Ngôn của anh thật là thông minh. Anh sợ em sẽ thất hứa. Đây không phải là sự đảm bảo cho anh và em sao? Bà nội em là bà nội anh, do anh chăm sóc thì có gì là sai đâu. Em có thể tiếp tục sống cuộc sống tự do mà em muốn trong một thời gian. Đừng lo lắng, anh sẽ
chăm sóc bà của chúng ta.”
“Bà của chúng ta” anh cố ý nhấn mạnh.
Ôn Ngôn nghẹn họng, sau đó tức giận nói: “Được rồi, nếu anh thích chăm sóc như vậy, thì đành phiền anh thôi. Tôi ở đây nhất thời nửa khắc không quay về được, sợ là tới khi Dao Dao đính hôn kết hôn mới quay về. Tôi tắm rửa đi ngủ đây, ngủ ngon.” Nói một hơi xong cô liền cúp điện thoại, cô luôn không thích cảm giác bị anh chi phối, cũng triệt để tự nghiệm thấy “cáo già xảo quyệt” của anh. Tiện thể tới một chuyến liền có thể đưa bà nội về Đé Đô, thật là xem thường anh rồi!
Mục Đình Sâm nhìn vào màn hình điện thoại di động tối đen, khóe môi nhếch lên nụ cười có như không. Anh sắp đợi không nổi nữa, muốn cô trở về Mục gia ngay lập tức. Một tháng nữa Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh đính hôn, cô sẽ trở về Đề Đô, lúc đó anh
sẽ cố găng hét sức để giữ cô ở lại.
Ngày hôm sau, Trần Mộng Dao đến công ty của Kính
Thiếu Khanh sớm để nộp đơn. Để suôn sẻ thông qua,
cô tỉ mỉ trang điểm, còn mặc trang phục đàng hoàng
nghiêm túc, tỉ mỉ từ đầu đến chân, không dám dùng túi
xách quá đắt tiền.
Sau khi đọc sơ yếu lý lịch của cô, trưởng phòng nhân sự trực tiếp nói: “Đậu rồi, khi nào cô có thể bắt đầu đi làm?”
Cô không thể tin được lại diễn ra suôn sẻ như Vậy, cô
còn chưa nói gì: “Kết thúc rồi sao?”
Trưởng phòng nhân sự có chút ngỡ ngàng: “Đậu còn không được sao? Cô từng làm việc ở công ty chúng tôi một thời gian, cũng năm bắt tương đối về công ty,
nên không có vấn đề gì.”
Trần Mộng Dao vẫn còn hơi nghi ngờ: “Có phải là… có người nói với anh gì đó, đúng không?” Cô đang muốn nói đến Kính Thiếu Thanh, chẳng lẽ anh đã nói
với bộ phận nhân sự thông qua sao?
Trưởng phòng nhân sự trở nên hơi mắt kiên nhẫn: “Cô đang nói cái gì vậy? Cô đến tìm việc, hồ sơ đã được
thông qua. Không phải là rất bình thường sao? Tôi
còn bận. Cô xác nhận thời gian nhận việc trực tiếp
đến là được.”
Thấy thái độ của trưởng phòng nhân sự không tốt, Trần Mộng Dao lại vui như hoa, nếu Kính Thiếu Khanh đã trao đổi qua, một quản lý chắc chắn sẽ không dám dùng thái độ như vậy với cô. Chưa báo trước là tốt, cuối cùng cô cũng yên ổn có một công việc rồi. Vận mệnh thật sự biết đùa cợt người ta, quanh đi quần lại cuối cùng cũng là quay lại nơi này. Lần trước ở đây làm việc, cô vẫn chưa là vợ chưa cưới của Kính Thiếu Khanh…
Chọn ngày không bằng đụng ngày, cô nhiệt tình hỏi:
“Vậy hôm nay bắt đầu công việc được không?”
Trưởng phòng nhân sự hơi ngạc nhiên về sự “nhiệt tình” của cô: “Tất nhiên… cũng có thể. Đưa tư liệu của cô cho tôi, thẻ làm việc gì cũng cần làm theo yêu cầu. Nếu trước đây đã từng làm ở đây, tôi không dẫn
đường nữa, tự đến khu văn phòng nhé.”
Trần Mộng Dao đáp lại và bước lên lầu vui vẻ. Khu
văn phòng vẫn như trước, chỉ là có người mới ở vị trí
văn phòng của cô trước đây. Sau khi báo cáo với
trưởng phòng, cô có một chỗ ngồi mới, tất cả mọi thứ thật hạnh phúc.
Đột nhiên, những người khác bắt đầu hồ hởi kêu lên:
“Kính tổng.”
Cô ngước mắt liếc nhìn về phía cửa, Kính Thiếu Khanh oai phong lãm liệt trong bộ vest bước vào, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ, không hổ là người đàn ông của cô, thật quá đẹp trai! Chỉ giả bộ không quen, cô nở nụ cười nịnh nọt như bao người khác: “Kính tổng!”
Tuy nhiên, giọng nói quá lớn của cô không chỉ thu hút sự chú ý của Kính Thiếu Khanh, mà còn thu hút sự chú ý của những người khác. Cô hơi xấu hổ, ngoan
ngoãn ngồi xuống không dám nhúc nhích.