Chương 496: Cô Sẽ Luôn Kề Bên
Kính Thiếu Khanh lãnh đạm đáp một tiếng, nhắm mắt tựa vào xe và không còn lời nào nữa Quay về biệt thự Bạch Thuỷ Loan, anh cởi bộ quần áo dính máu đi vào phòng tắm,Tràn Mộng Dao lấy hộp y tế ra im lặng chờ đợi, lúc này trong đầu cô chợt nảy lên một ý nghĩ, mặc dù Kính Thiếu Khanh nhìn có vẻ không gì có thể công kích được nhưng thật ra tâm hồn anh rất yếu đuối, cô muốn giúp anh chữa lành vết thương trong tim, tìm cách làm cho anh vui vẻ hơn, cô sẽ luôn ở bên anh.
Đương lúc suy nghĩ đang dày đặc, Kính Thiếu Khanh đột nhiên từ sau lưng giơ tay vào váy của cô, sau đó cả người cũng đè lên: “Anh muốn em…”
Đoạn thời gian này vì người phụ nữ Bạch Lộ Lộ kia mà hai người không có thời gian thân mật, ngửi thấy mùi sữa tắm trên người anh, làm cô có chút thất thường, nhưng cô biết, bây giờ anh chỉ đang muốn tìm kiếm nơi an ủi, chỉ là phát giận theo thói quen, giống như quá khứ phong lưu của anh vậy, cô phải giúp anh bỏ thói quen này, cô chỉ muốn thân mật với anh với danh nghĩa tình yêu.
Cô đưa tay đẩy anh ra rồi lấy bông tẩm cồn ra giúp anh lau vết thương trên tay: “Không được, em không thích anh trút giận lên người em, em chỉ muốn thân mật khi cả hai chúng ta thực sự cần nhau. Em biết rằng anh đã cô đơn từ khi còn nhỏ, sau này mỗi đêm có anh em đều sẽ không vắng mặt, em sẽ luôn ở bên anh. Em mong anh sẽ nghĩ về em trước khi nổi giận.
Em muốn trở thành người có thể giúp anh nhanh chóng khôi phục lại sự tỉnh táo cho anh trong bất kỳ hoàn cảnh nào, như vậy có thể chứng minh rằng em rất quan trọng trong lòng anh.”
Kính Thiếu Khanh nhìn cô nghiêm túc, liền kìm nén sự nóng nảy, đưa tay lên sờ mái tóc của cố và nói: “Được.”
Đợi đến lúc xác định cảm xúc của anh đã dần nguôi ngoai, Trần Mộng Dao mới yên tâm quay về công ty làm việc.
Cô vừa đi đến phòng làm việc ngồi xuống, Tiểu A liền xông lên: “Chuyện gì vậy? Việc mà tin tức nói là thật sao? Bây giờ cả công ty đều biết rồi…
Trần Mộng Dao sắp phiền chết rồi: “Rắm, đều là giả hét, để tôi kể cho cô nghe, nữ chính trong vụ này chỉ là học trò của bố Kính Thiếu Khanh, là do cô ta tự mình dính lấy, không có phát sinh quan hệ thực tế nào cả, đứa bé đấy cũng tuyệt đối không phải là em trai cùng bố khác mẹ của Kính Thiếu Khanh, tuyệt đối không thể nào! Bây giờ việc này đang xử lý, cô cũng đừng ở đây lắm chuyện nữa, tôi sắp phiền chết rồi.”
Tiểu A thở phào nhẹ nhõm: “Tôi còn tưởng là thật cơ…
Bận đang đọc tại Vietwriter, kính chúc cả nhà luôn vui
may là giả. Đám người trong công ty đều là người thích ăn dưa, bọn họ có nói gì cô cứ coi như không nghe thấy là được, đừng giận, dù gì cũng không ai biết cô là vị hôn thê của Kính tổng.”
Trần Mộng Dao giả cười: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi, về lo việc của cô đi!” Không riêng người công ty đều đã biết, ngay cả Giang Linh cũng biết chuyện, còn gọi điện thoại dò hỏi tình huống. Giang Linh cũng là người ưa thể hiện, khi xảy ra chuyện này, bà đều luôn miệng oán trách: “Con nói thông gia làm gì mà ra sự tình này? Không riêng nhà bọn họ mắt mặt mũi, chúng ta cũng bị lây không kém.
Đều nói thượng bất chính hạ tắc loạn, con cảm thấy Thiếu Khanh có thành thật hay không?”
Trần Mộng Dao bị hỏi đến nhức đầu: “Mẹ! Con xin mẹ đừng chuyện nọ xọ chuyện kia được không? Bồ của anh ấy không phải là loại người như vậy, Thiếu Khanh lại càng không phải, mẹ đừng suy nghĩ đến điều đó nữa, nếu mẹ cảm thấy mất mặt, có thể ở trong nhà không cần ra ngoài nữa, chuyện này sẽ sớm qua nhanh thôi, con đang làm việc, cúp máy ạ!” Buổi chiều tan làm, Trần Mộng Dao vội vã chạy về nhà, cả ngày tâm trí nàng đều thiếu tập trung, rốt cuộc Kính Thiếu Khanh có ở nhà.
Lúc thay giày ở hành lang, cô ngửi mùi đồ ăn ngào ngạt, trong bếp phát ra tiếng động, cô có chút kinh ngạc, lúc này Kính Thiếu Khanh còn có tâm trạng nấu cơm sao? Quả thực anh còn tâm trạng nấu nướng, mới nửa ngày thôi mà có vẻ anh cũng đã bình thường trở lại, anh đang mặt bộ đồ trăng ở nhà, đeo thêm chiếc tạp dề, đúng là một hình mẫu người chồng quốc dân.
Nhưng cô biết rằng vẻ bình tĩnh kia chỉ là bề ngoài, trong lòng anh thực chất vô cùng ngồn ngang. Cô tiến lên và vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, ngực sát vào lưng anh: “Thiếu Khanh…”
Kính Thiếu khanh hơi cứng đờ, ngay sau đó cười nói: “Làm gì đột nhiên như vậy? Anh nghĩ dù sao ở nhà cũng không có gì để làm nên rảnh tay nấu bữa cơm, em mau tắm rửa đi, anh gần xong rồi đây.”
Trần Mộng Dao nhéo eo anh một cái: “Vâng, em đi tắm đây.”
Trần Mộng Dao cảm thấy vui vẻ, ăn liền hai bát cơm lớn, đồ ăn trên bàn cũng không còn lại bao nhiêu. Sau khi ăn xong, hai người cùng nhau dọn dẹp bếp, ngồi cạnh nhau xem tivi, trông rất lãng mạn, hương vị ấm áp lan tỏa ra khắp nơi.
Trần Mộng Dao tựa đầu lên chân của Kính Thiếu Khánh nhưng không hề nhìn thấy được dục vọng đang dâng lên trong đáy mắt anh, lòng bàn tay anh nóng lên vuốt ve chiếc cổ mịm màng của cô, sau đó cô mới phát hiện có gì đó không đúng, ngước đầu lên hỏi anh: “Anh định làm gì?”
Anh liền cúi người hôn lên đôi môi của cô làm cô chưa kịp phản ứng, anh buông đôi môi của cô ra khiến cho cô cảm giác khó chịu, anh lại cúi đầu hôn cô, cô duỗi tay ôm lấy cổ anh. Nụ hôn của anh càng trở nên nòng cháy hơn, anh lật người đè cô xuống, hai người quấn chặt lấy nhau, cơ thể nóng lên và tim đập mạnh hơn, anh đè cô xuống ghế sofa, lúc này tivi vẫn đang phát Chương trình kinh kịch vô vị nhưng không ai để ý. Một lúc sau đó, Trần Mộng Dao cảm thấy đau đớn, cảm giác đau đớn xen lẫn sung sướng khó diễn tả, hai má cô đỏ ửng lên, ánh mắt mơ màng nhìn anh, biểu cảm khó chịu. Anh nhếch môi cười một cách xấu xa hỏi cô: “Em thật gợi đòn, vậy thì anh cũng bắt đầu “sự báo thù” này vậy.”
Anh tự nhiên vậy mà báo thù. Cô có chút hối hận khi lên thuyền của anh, muốn dãy dụa nhưng hai tay lại bị anh khống chế không thể động đậy được, tối nay cô cũng biết được thì ra anh còn có nhiều chiêu trò như vậy, trước đây cô ấy chưa được biết tới. Trong mùa đông lạnh giá như vậy nhưng mồ hôi của cô lại tuôn ra không ngừng.
Bên cạnh đó, ở tập đoàn Mục thị, trong văn phòng của chủ tịch, Mục Đình Sâm thần sắc lạnh lùng ngòi trên chiếc ghế nhìn Bạch Lộ Lộ ở đối diện.
Bạch Lộ Lộ bề ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng nội tâm rất căng thẳng đến mức hai tay đan vào nhau: “Mục tiên sinh, thật không ngờ anh lại dùng cách thủ đoạn bỉ ổi này để mời tôi đến đây.”
Mục Đình Sâm bình thản nói: “Cách thông thường thì không mời được cô tới đây, cô luôn trốn tránh không gặp, tôi chỉ có thể dùng cách này để mời cô đến. Cô biết tôi tìm cô là có việc gì không, nói đi, làm thế nào để cô thay đổi ý định?”
Bạch Lộ Lộ định ròi đi những nghe đến đây lại dừng lại, không quay đầu nhưng buông một câu: “Đây là chuyện của tôi với Kính gia, không liên quan đến anh, tôi không cần phải nói với anh.”
Nói xong rồi cô ta quay người đi để lại anh ngồi đó.