Ôn Ngôn thì cười nhạt trong lòng, đương nhiên là có thể đưa đi, phương thức còn cực kỳ đơn giản, đưa tiền là được rồi! Lại còn không chịu trả tiền, ở đây mà có chuyện đơn giản như thế chứ?
Mục Đình Sâm họp xong khi quay về phòng làm việc thì Ôn Ngôn vẫn chưa đi về. Anh thấy Bạch Mộ tỉnh đã rời đi, hỏi: “Giải quyết xong rồi à? Nói như thế nào?”
Cô ấy hậm hực nói: “Còn có thể nói thế nào nữa? Nói chuyện đến cuối cùng thì lật mặt chứ sao, càng khách sáo với bà ta thì càng không giải quyết được việc. Bản thân Đường Xán không chịu rời đi, em cũng bảo anh ấy dùng tiền bồi thường để mượn cớ, nói là lúc ký hợp đồng với Mục thị đã định tiền bồi thường rất cao, như thế thì mẹ của anh ấy không có tiền để “chuộc thân” cho anh ấy, anh ấy không rời đi thì mẹ anh ấy sẽ biết khó khăn mà lùi bước, ai ngờ bà ta lại làm ra chuyện như thế này chứ? Đến chiêu quỳ xuống cũng đã dùng tới rồi, em cũng rất là sững sờ.”
Gương mặt tuấn tú của Mục Đình Sâm cũng đanh lại: “Ai bảo em nói bậy bạ chứ? Đến lúc đó mà truyền tin này ra ngoài thì người khác lại tưởng là ký “giấy bán thân” cho Mục thị đấy, em đấy là đang hủy hoại thanh danh của anh đấy có biết không hả? Tiền bồi thường phá huỷ hợp đồng tự bản thân Đường Xán có thể trả được rồi, em lại có thể nghĩ ra được chuyện như thế, vì để giúp Đường Xán mà em lại không tiếc hãm hại người đàn ông của em à?”
Ôn Ngôn có chút chột dạ: “Anh tức giận đấy ư… Lúc đấy là vì em không nghĩ ra được cách nào mà? Thế nên mới nghĩ ra cách tệ hại như vậy. Chuyện nhỏ như thế này cũng không thể nào ảnh hưởng đến danh tiếng của anh được bao nhiêu đâu?
Em cũng chẳng phải là muốn giúp anh giữ lại một nhân viên tài cán đấy thôi? Đường Xán là người có năng lực như vậy, nếu bị đưa đi thì là một tổn thất rất lớn đối với Mục thị. Còn nữa, Đường Xán mà đi theo mẹ anh ấy, thì ngày tháng sau này nhất định sẽ rất mịt mù tối tăm, không những là ăn nhờ ở đậu, lại còn phải làm không công cho người ta nữa chứ, nghĩ thôi cũng cảm thấy anh ấy đáng thương rồi, anh ấy mà đi thì Từ Dương Dương phải làm sao đây? Bọn họ đã sắp chuẩn bị đi đăng ký kết hôn rồi, Đường Xán chắc chắn là không muốn rời đi đâu.”
Mục Đình Sâm thở dài: “Thật là không có cách nào với em cả, em làm thì cũng làm rồi, anh còn có thể mắng cho em một trận được chắc? Sau này muốn làm gì thì cũng phải bàn bạc với anh trước, đừng có mà làm bậy.”
Ôn Ngôn phông miệng bặm mép đi đến trước mặt anh, ngón tay ngoắc lấy cái cà vạt của anh, trông có vài phần đáng thương tội nghiệp: “Em biết rồi, em sai rồi, thế đã được chưa?
Anh đừng có mà tức giận mà… Buổi tối về nhà em sẽ đích thân làm món ngon cho anh…”
Mục Đình Sâm nhìn dáng vẻ nũng nịu của cô, giống như là có thứ gì đó va mạnh vào trong tim mình vậy, anh không còn cách nào tiếp tục nghiêm mặt với cô được, chỉ muốn ôm cô vào lòng chiều chuộng mà thôi. Nhưng mà không đợi anh kịp ra tay, cô đã chạy thoát rồi: “Em đi làm việc trước đây, gặp lại anh sau…
Đây là ở công ty đấy, bị người khác bắt gặp thì không tốt.”
Anh cảm thấy không còn biết nói gì nữa, người phụ nữ này thật là hiểu rõ trong lòng anh nghĩ gì, muốn anh không nồi giận nữa, nhưng mà làm gì thì phải làm cho trọn gói chứ, tốn thêm chút công sức không được sao? Để anh lợi dụng cơ hội một tý thì khó khăn đến vậy sao?
Lúc tan giờ làm về đến nhà, Mục Đình Sâm ngồi ở sau xe nhắm mắt dưỡng thần, hình như là có chuyện phiền lòng gì đó khiến anh vướng bận.
Ôn Ngôn ở bên cạnh không dám thở mạnh, chuyện cá nhân cô có thê tùy tiện chọc ghẹo anh không việc gì, nhưng mà liên quan đến công việc thì cô không thể làm bậy được. Vì chuyện của Đường Xán, hiện giờ cô đã cảm thấy vô cùng có lỗi, cứ như là lúc hồi nhỏ làm sai chuyện gì đó bị anh trách mắng. . Truyện Võng Du
Điện thoại của Trần Nặc thì cứ kêu không ngừng, đã chỉnh thành chế độ rung nhưng mà điện thoại vẫn không ngừng chấn động, tiếng rừ rừ khiến cho người khác thấy rất phiền.
Mục Đình Sâm cau mày lại: “Tại sao anh lại không chịu nhấc máy vậy? Òn quá đi. Không phải lại là cô bạn gái cũ của anh đấy chứ?”
Trần Nặc có chút khó xử: “Không phải, là mẹ của tôi, lại muốn cho tôi đi xem mắt, tôi sao mà lại dám đi xem mắt nữa chứ?
Hiện giờ tôi đến quê cũng không dám về nữa. Cậu mà thấy ồn quá thì tôi tắt máy đi. Tôi đã nói với mẹ tôi là tôi kết hôn rồi, đi đăng ký chứ không đi qua các bước kia nữa, bà ấy lại không tin, còn nói tôi đưa người về nhà xem nữa, bây giờ vào cái thời điểm như thế này thì tôi làm sao mà dám đưa người về được?
Nhất định là sẽ bị người lớn trong nhà chửi cho không ngóc đầu lên được mắt.”
Ôn Ngôn lật tức dựng tai lên nghe: “Ò? Anh thật là đã kết hôn rồi à? Anh không đùa đấy chứ? Sao mà lại thần tốc vậy?”
Vẻ mặt của Trần Nặc có chút ngại ngùng: “Hì hì… là thật đấy, tôi và cô ấy đã ưng nhau từ ánh mắt đầu tiên, nói kết hôn là kết hôn luôn, trừ nhẫn kim cương ra, cô ấy không cần bát cứ thứ gì hết, hiện giờ ở với nhau cũng rất tốt, cô ấy có công việc của cô ấy, đi làm về đến nhà thì cùng nhau làm việc nhà, cô ấy nấu cơm tôi ở bên cạnh giúp đỡ, cuộc sống như thế này mới là cuộc sống mà tôi muốn, về trước mắt thì mọi chuyện đều rất ổn, nếu mà sớm biết thế này thì tôi cũng chẳng tốn công lòng vòng như thế, lại còn xảy ra một đống chuyện lôi thôi như thế nữa chứ, kết quả thì lại là người có duyên chưa xuất hiện mà thôi, bây giờ thì tốt rồi, không cần phải lo lắng về chuyện hôn nhân đại sự nữa.”
Ôn Ngôn không khỏi cảm thấy khâm phục tự đáy lòng: “Anh có thể làm được, anh thấy yên tâm thì tôi cũng yên tâm, tôi còn sợ là bạn gái cũ của anh cứ quấy rầy không chịu buông tha cho anh cơ, giờ anh đã kết hôn rồi thì chắc cô ta cũng không còn cách nào khác nữa. Sau này hết giờ làm anh có thể về nhà sớm với vợ.”
Trần Nặc rất vui vẻ, chỉ thiếu điều là ngâm nga hát trên đường đi, quả nhiên là người gặp chuyện vui vẻ thì tinh thần cũng trở nên rất sảng khoái.
Quay về đến Mục trạch, Tiểu Đoàn Tử đang ngồi vẽ tranh, vẽ rất rối loạn nhìn không ra là cái gì, bàn tay nhỏ thì đã bị mực vẽ dây lên rất nhiều màu sắc, nhưng cậu bé vẫn chơi rất vui vẻ.
Ôn Ngôn dắt cậu bé đi rửa tay, thằng bé đột ngột nói rất nghiêm túc: “Mẹ ơi, con muốn đi học.”
Ôn Ngôn có chút ngạc nhiên: “Tại sao con lại biết đến chuyện đi học vậy? Con còn quá nhỏ, đến tự mình đi vệ sinh còn chưa tự giải quyết được, đi đến trường học thì sẽ gây phiền phức cho cô giáo đấy? Năm sau chúng ta mới đi học được không?
Ba tuổi đi học mẫu giáo học là vừa hay. Đến lúc đó mỗi ngày đều có thể cùng chơi đùa với rất nhiều bạn nhỏ. Con là một cậu nhóc rất có trí tiền thủ đấy chứ, nhỏ như thế này mà đã muốn đi học rồi, đợi đến khi nào con cai sữa thì chúng ta nói tiếp nhé.”
Tiểu Đoàn Tử bắt mãn bĩu môi: “Con không uống sữa nữa, mẹ đưa con đến trường học có được không?”
Ôn Ngôn véo cái mặt nhỏ của cậu bé: “Nói là năm sau thì sẽ là năm sau, đừng quấy nữa nào.”
Rửa tay xong, Tiểu Đoàn Tử vẫn quấn lấy cô không chịu buông tha, léo nhéo muốn đến trường đi học, cô bị làm phiền đến hết cách, ngửa đầu nhìn trời kêu lên: “Mục Đình Sâm, con trai anh phiền phức quá đi, anh có quản được thằng bé không vậy?
Thằng bé nhỏ như thế này mà cứ đòi đến trường đi học này, đây không phải là chuyện đùa đâu chứ?”
Mục Đình Sâm vừa mới tắm xong, vừa lau đầu đi xuống tầng vừa nói: “Thằng bé muốn đi học thì cho nó đi, có một số đứa trẻ còn nhỏ hơn cả thằng bé cũng vẫn được đưa đến trường mẫu giáo đấy thôi, giống như là nhà trông trẻ vậy, cũng sẽ dạy một sô thứ.”
Ôn Ngôn không đồng ý: “Đấy là do phụ huynh gia đình đó không có thời gian để chăm sóc, Tiểu Đoàn Tử cũng đâu phải là không có người chăm sóc đâu. Nói chung là em thấy, thằng bé ít nhất là phải biết tự mình ăn cơm, đi nhà vệ sinh thì mới có thể đi học được, ba tuổi là vừa, cũng có thể cai sữa nữa, nhỏ quá thì không được, đi học không cần thiết quá sớm, bình thường má Lưu ở nhà cũng dạy thằng bé nhận chứ và học vẽ không ít mà.”
Cách nhìn của Mục Đình Sâm thì không giống với cô: “Lúc anh còn nhỏ như thằng bé thì đã hiểu được nhiều hơn nó rất nhiều Àim rÖI.
Ôn Ngôn bĩu môi nói: “Em biết anh là thần đồng, thiên tài, nhưng mà em không muốn con trai em giống như vậy, thằng bé chỉ cần bình an khỏe mạnh là được rồi, đời người ngắn lắm, sao mà phải sống vất vả như thế chứ? Thằng bé hiện giờ còn quá nhỏ nên không biết việc đi học vất vả như thế nào, sau này nhất định là sẽ lèo nhèo là không muốn đi học thôi, thời kỳ nổi loạn của thiếu niên vẫn còn chưa đến nữa, anh cứ đợi đấy mà xem.”
Mục Đình Sâm cúi người bế Tiểu Đoàn Tử lên, rất tự tin nói: “Trẻ con trong tay anh thì sẽ không có thời kỳ nồi loạn đâu.”