Cô thực tập sinh nghẹn ngào nói: “Không phải, đêm qua tôi làm thêm đến mười một giờ mới làm được, tôi thực sự đã làm xong rồi, tôi đã kiểm tra rồi đặt vào mô hình giả mới rời đi, sáng nay khi tôi đến, mô hình giả đã bị người khác lấy đi sử dụng, quần áo đã bị lột sạch thành ra như thế này, tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì?”
Những người đang hóng hót chung quanh không ai dám nói chuyện, Ôn Ngôn nhìn thực tập sinh, trực giác cho thấy cô ấy không giống như đang nói dối, vậy là có người cố ý chơi xỏ sao? Cô đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai cô thực tập: “Không sao đâu, không trách em, hôm qua chị đi quá vội nên cũng là do chị, quản lý Nghiêm, lần này bỏ đi, bây giờ tôi cần người giúp đỡ để chạy kịp bản mẫu, ngón tay của tôi bị đau.”
Thấy Ôn Ngôn nói vậy, quản lý Nghiêm nhìn cô thực tập sinh một cách dữ tợn: “Coi như số cô gặp may, ngoan ngoãn giúp Ôn Ngôn làm việc, nếu có chuyện gì thì lập tức cút đi!”
Khi quản lý Nghiêm rời đi, Ôn Ngôn ngồi xuống, liếc nhìn huy hiệu công việc trên ngực của thực tập sinh: “Tên em là Từ Dương Dương sao? Hay là em giúp chị làm đi, làm cùng nhau mọi thứ sẽ nhanh hơn. Chị thấy bản mẫu sau khi làm xong đã bị người phá hư, cũng không trách em được.”
Từ Dương Dương lau nước mắt: “Chị thực sự tin em sao?
Nhưng quản lý Nghiêm hoàn toàn không nghe lời giải thích của em, không ai trong công ty nói giúp em, họ chỉ sai bảo em thôi, mỗi ngày em đều bị quay như chong chóng, em thường giúp mọi người làm thêm giờ đến nửa đêm, không ai nói lời cảm ơn với em, tất cả đều cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.”
Ôn Ngôn nhìn những ngón tay đầy vết sẹo của Từ Dương Dương, mười ngón tay thì hết tám ngón trong số đó đã được băng bó, vết thương mới hay vết thương cũ đều có, có thể thấy cô ấy đang nói sự thật: “Sau này em cứ giúp chị làm việc đi, không cần quan tâm đến người khác. Làm phiền em rồi, chúng ta bắt đầu nhé.”
Từ Dương Dương kinh ngạc nhìn Ôn Ngôn, mọi người trong công ty đều thầm thì rằng Ôn Ngôn chính là Mục phu nhân, bản tính lạnh lùng, ít khi tiếp xúc với người trong công ty, không ngờ cũng không quá khó hòa hợp như trong tưởng tượng, cô cũng là người đầu tiên nói “làm phiền em rồi” với cô ấy. Những ám ảnh bị mắng trước đó ngay lập tức bị xóa sạch, cô ấy tràn đầy năng lượng: “Dạ, hôm nay chúng ta có thể chạy kịp, hôm qua em làm một mình còn có thể làm được, nếu hai chúng ta làm chung thì chắc chắn sẽ hoàn thành trong vòng một buổi sáng.”
Ôn Ngôn cười không nói gì, tập trung vào công việc trước mắt, hiện tại việc quan trọng là phải chạy kịp bản mẫu, về phần bản mẫu bị phá huỷ lại nói sau vậy.
Từ Dương Dương tay chân nhanh nhẹn, cô ấy sử dụng rất thành thạo các loại máy móc, hầu như không gặp phải bất kỳ trở ngại nào, cho tới trưa thì bản mẫu đã xong. Sau khi giải quyết xong vấn đề trước mắt, quản lý Nghiêm không quở trách Từ Dương Dương nữa.
Ôn Ngôn mời Từ Dương Dương cùng nhau đi ăn trưa, khi hai người vừa đi đến khu văn phòng thì có người lớn tiếng gọi: “Thực tập sinh, đi lầy đồ ăn giao đến cho tôi, tổng cộng có ba phần, đừng nhằm, nhanh lên, tôi sắp chết đói rồi!”
Từ Dương Dương dường như đã quen với loại chuyện này, hoàn toàn không có tâm lý phản kháng, thuận thế vâng lời định đi lấy đồ giao đến, lại bị Ôn Ngôn tóm chặt: “Em nên làm loại chuyện này sao? Cô đến công ty để học việc chứ không phải để học làm bảo mẫu, để những đứa trẻ to xác đó tự lo liệu mớ hỗn độn của bản thân đi. Không phải đã nói sau này chỉ giúp chị làm việc thôi sao?”
Từ Dương Dương giật mình, gật đầu chắc chắn: “Vâng ạI”
Sau đó nói vào mặt người gọi cô ấy: “Từ bây giờ các cô tự đi lấy đồ ăn ngoài đi, tôi không có thời gian chạy việc lặt vặt cho các cô.”
Những người khác vốn đang muốn bùng nổ, nhìn thấy Ôn Ngôn và Từ Dương Dương đi cùng nhau bèn không dám phát biểu ý kiến, công ty này muốn đi khiêu khích ai cũng được nhưng không thể khiêu khích Ôn Ngôn.
Sau bữa cơm, Ôn Ngôn trở về phòng làm việc của mình đi nghỉ trưa, trưa nay không có việc gì làm, cô càng thêm vướng bận không biết có nên đi gặp Trần Hàm hay không, nhưng cô lại không muốn gặp Khương Nghiên Nghiên, khá rối rắm.
Đột nhiên, cô nghe thấy phía trước có động tĩnh, cô mở mắt ra, chính là Từ Dương Dương đang giúp cô lấy một cốc nước nóng. Cô cười nhẹ: “Cảm ơn em, chuyện nhỏ nhặt như này sau này chị tự làm là được, không cần làm phiền em.”
Từ Dương Dương ngượng ngùng gật đầu rồi trở về vị trí của mình. Có người chế nhạo nói: “Từ Dương Dương, cô đang ôm: đùi đấy à? Cho nên cô không đặt chúng tôi vào mắt nữa hả?
Người ta là Mục phu nhân, ở đây bao lâu còn chưa chắc, có thể ngày nào đó sẽ về làm phu nhân, đến lúc đó cô sẽ thế nào?”
Từ Dương Dương thấp giọng nói: “Các cô nói chuyện đừng quá khó nghe, tôi đến công ty để học hỏi chứ không phải làm bảo mẫu cho các cô, các cô không dạy tôi cái gì ngoại trừ việc sai sử tôi, tôi ở công ty lâu như vậy cũng không được làm nhân viên chính thức, tôi không muốn làm việc giúp các cô nữa. Cho dù chị Ôn Ngôn sẽ không ở đây lâu, nhưng chỉ cần chị ấy ở đây ngày nào, tôi sẽ ở bên cạnh chị ấy ngày đó.”
Bên tai ồn ào đến mức khiến người ta không ngủ được, Ôn Ngôn lạnh lùng nói: “Giờ nghỉ trưa yên lặng chút đi có được không? Các cô không cần phải lo lắng khi nào tôi rời đi, tôi đã ký hợp đồng một năm, ít nhất trong vòng một năm tôi sẽ không rời đi. Thực tập sinh trở thành người làm việc vặt, ai dạy các cô nội quy này? Tập tục từ đâu ra vậy?”
Khu văn phòng bỗng im phăng phắc, không ai tiếp tục nhiều chuyện nữa.
Hai giờ chiều, sau khi quản lý Nghiêm đến, Ôn Ngôn xác nhận không có việc gì nữa thì xin nghỉ làm sớm. Cô quyết định đi gặp Trần Hàm, có lẽ Mục Đình Sâm nói đúng, cô cũng không tính là bị bỏ rơi lần nữa, dù Trần Hàm có rời đi cùng với Khương Nghiên Nghiên, cũng không phải mắt liên lạc, cô có cuộc sống của riêng mình, Trần Hàm cũng có cuộc sống của riêng bà, cô không phải một chú chim non đợi mớm, cô đã có thể tự mình bay lên bầu trời rồi. (Xem thêm tại Truyện 88 nhé!)
Khi cô đến chỗ Trần Hàm, là Khương Nghiên Nghiên đã mở ` cửa cho cô, cô ta háo hức nhận thuốc bổ và hoa quả mà cô mang đến: “Chị ơi… không, Ôn Ngôn, mẹ đang đợi chị đấy, khi chị không ở đây, mẹ thường nói với em về chị, em biết chị sẽ đến nữa mà.”
Ôn Ngôn không nói chuyện, cũng không nhìn Khương Nghiên Nghiên thêm một chút, làm sao cô có thể quên những chuyện mà cô ta đã làm với Trần Mộng Dao? Làm sao cô có thể quên Khương Nghiên Nghiên và Mục Đình Sâm đã có một thời gian xưa cũ? Những chuyện này có thể khiến cô phản cảm cả đời.
Hôm nay Trần Hàm trông tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều, xem ra Khương Nghiên Nghiên đã chăm sóc cho bà rất tốt, bà xuống giường mở rèm cửa trong phòng cho ánh sáng vào, trông không có vẻ gì là buồn tẻ: “Ôn Ngôn, con luôn tới như vậy, sẽ không chậm trễ công việc chứ?”
Ôn Ngôn lắc đầu: “Con làm xong việc mới đến. À… nếu mẹ đi, mẹ định đi đâu? Con không có ý gì khác, chỉ… thuận miệng hỏi thôi.”
Trần Hàm dựa vào tường đứng trước cửa sổ, dừng lại nói: “Có lẽ là Canada, chưa chắc nữa. Bất kể như thế nào, mẹ hy vọng mẹ con chúng ta có thể luôn giữ liên lạc. Mẹ đã nghĩ gia đình chúng ta sẽ vui vẻ ở bên nhau, nhưng mẹ biết chuyện đó là không thể, cho dù trong mắt con có thể dung túng được mẹ, con cũng không thể dung túng Khương Nghiên Nghiên, con bé cũng là con gái của mẹ, mẹ không thể phủi sạch quan hệ với nó. Mẹ cũng không xứng đáng để con gọi một tiếng mẹ. Nói tóm lại, chỉ cần con và Đình Sâm hạnh phúc là được rồi, bây giờ gia đình ba người của con rất tốt, mẹ cũng có thể yên tâm.”
Ôn Ngôn im lặng một lúc rồi nói: “Giờ còn quá sớm, Khương Quân Thành chưa được thả đâu, mẹ không cần phải đi quá sớm. Cuối tuần con đều ở nhà, Tiểu Đoàn Tử muốn gặp bà ngoại… sau khi hồi phục mẹ thường đến chơi vậy.”