Chờ An Tuyết Ly ra đến bên ngoài sân đình, Mục Đình Sâm cũng mắt kiên nhẫn, nói với Khương Hiểu Văn: “Tôi và cô sẽ không có phát triển sau này, chuyện này, là dì nhỏ của tôi đơn phương mong muốn thôi.”
Khương Hiểu Văn trầm mặc một lát, vô cùng tri kỷ cười nói: “Tôi biết, anh vừa ly hôn với vợ trước không lâu, trong lúc nhất thời tâm tình không thay thế được là chuyện bình thường, tôi nguyện ý chờ. Anh cũng không cần lo lắng chuyện giữa chúng ta sẽ ảnh hưởng đến hợp tác của anh và bồ tôi, hai chuyện khác nhau, không liên quan. Nhìn ra được, tâm tình của anh không được tốt, hôm nay tôi sẽ không quấy rầy nữa, hôm sau gặp lại.”
Nói xong, Khương Hiểu Văn thật sự đứng dậy rời đi, trước khi đi vẫn không quên chào hỏi với An Tuyết Ly đang ở trong sân.
Mục Đình Sâm ngồi yên tĩnh máy giây, đứng dậy về phòng ngủ.
Người con gái tên Khương Hiểu Văn này cũng không dịu dàng đơn thuần giống như mặt ngoài, ngược lại, cô ta hiểu được căng chùn có mức, nói chuyện hay xử sự đều tương đối có chừng mực, tính cách không có gì để chê.
Mục Đình Sâm cũng không quá lo lắng về việc hợp tác với bố của Khương Hiểu Văn, An Tuyết Ly tự cho bà đặt liên hoàn bẫy như thế này là có thể bọc lấy anh, bà nghĩ nhiều rồi, nhiều người mong muốn hợp tác cùng Mục thị như vậy, bố của Khương Hiểu Văn cũng không ngu ngốc như.
thế, bởi vì loại chuyền này mà cả đời không qua lại với Mục thị.
Khương Hiểu Văn vừa đi, An Tuyết Ly liền biết là không có gì tiến triển, bà tương đối nóng vội, nóng lòng muốn khiến Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn có một khoảng cách, đến khi qua nghỉ tết, Ôn Ngôn lại lác việc ở Mục thị, vậy thì mọi thứ bà làm đều phí công.
Bà lấy điện thoại mở tắm hình chụp lén kia lên xem, trên tắm ảnh bộ dáng của Khương Hiểu Văn hiện lên rõ ràng, Mục Đình Sâm chỉ lộ một bên mặt, nhưng từ thần sắc nhìn ra, lúc đó anh cũng không có biểu hiện gì khó chịu, ảnh chụp này, Ôn Ngôn nhìn thấy, sợ là sẽ phát điên đi? Nếu Mục Đình Sâm ở đây đã không nhả ra, bà chỉ có thể khiến Ôn Ngôn chủ động rời khỏi Mục thị, triệt để rời khỏi Mục Đình Sâm.
Bà không chỉ gửi ảnh cho Ôn Ngôn, còn bổ sung một lời nói tận tình: “Tôi gửi ảnh chụp cho cô không phải là vì cái gì khác, là muốn nói cho cô biết, không có người đàn ông nào không thay lòng đổi dạ, hiện tại cô và Đình Sâm đã ly hôn, bên cạnh nó cũng có những người phụ nữ khác, đối phương gia thế tốt, rất xứng đôi với nó, cô cũng hẳn là nên biết khó mà lui, đừng ÿ có Tiểu Đoàn Tử rồi có ý nghĩ xấu, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh thê thảm. Chắc nó chưa nói chuyện này với cô đúng không? Là bởi vì nó áy náy với cô, nhưng lại không quản được tâm tư của mình, tôi cho cô biết những điều này, cũng là thấy cô đáng thương, cô tiếp tục ở lại Mục thị cũng không còn tác dụng gì nữa, từ chức đi, nếu cô đồng ý đưa Tiểu Đoàn Tử cho Đình Sâm, tôi có thể thuyết phục nó cho cô một bút tiền đền bù, tự cô suy tính một chút đi, chuyện lúc trước coi như là tôi không tốt, đổi cách nghĩ khác, tôi cũng là nghĩ cho cô thôi. Nghĩ kỹ, nếu nó thật sự yêu cô, tại sao lại dễ dàng đồng ý ly hôn như vậy?”
Lúc nhìn thấy tin nhắn, Ôn Ngôn đang dạo phó với Tiểu Đoàn Từ.
Từng hàng chữ, như đang từng chút rút đi hô hấp của cô, cô nhìn chằm chằm vào tắm hình kia hồi lâu, gương mặt Khương Hiểu Văn giống như khắc vào trong mắt cô.
“Mẹ ơi, mẹ ấn con đau rồi…”
Tiểu Đoàn Tử đột nhiên lên tiếng, kéo lại suy nghĩ của cô, cô luống cuống buông tay Tiểu Đoàn Tử ra, ngồi xổm người xuống ôn nhu nói: “Xin lỗi, mẹ không cố ý.
Tiểu Đoàn Tử nghiêng đầu hỏi: “Mẹ ơi, mẹ sao thế?”
Cô cố gắng kìm nén nỗi lòng khổ sở của mình, miễn cưỡng cười cười: “Không có gì, chúng mình về nhà đi, mẹ cảm thấy không thỏa mái, không muốn đi dạo nữa.”
Về đến nhà, cô vào nhà vệ sinh mở tắm hình kia ra xem một lần nữa, vừa nãy lúc ở bên ngoài cô chưa kịp nhìn kỹ, chỉ là bị rung động, bên cạnh Mục Đình Sâm thật sự có những người con gái khác…
Hiện tại nhìn kỹ, mặc dù sắc mặt Mục Đình Sâm không biểu hiện là không vui, nhưng giữa ngón tay rõ ràng kẹp một điếu thuốc, chỉ có thời điểm trong lòng tình bực bội anh mới hút thuốc, cho nên, lúc đối diện người con gái kia, trong lòng anh thật sự rất bực bội.
Cô biết mình không thể tin tưởng lời nói một bên của An Tuyết Ly, nhưng vẫn là không có cách nào để không khó chịu, không đi suy nghĩ lung tung, trong cơn tức giận, chặn số điện thoại An Tuyết Ly.
Cô muốn tới tìm Mục Đình Sâm hỏi rõ, phút cuối, lại thôi, nếu anh thật có lòng, sẽ chủ động nói chuyện này cho cô.
Không ngờ tới, cô cứ đợi như thế, đã qua mắt ngày, trong lúc đó ngoại trừ máy cái tin nhắn hỏi thăm rải rác của Mục Đình Sâm ra, không còn gì khác. Ban đầu cô còn trả lời hai câu, về sau, cô đến tin nhắn cũng không trả lời, anh thật sự không có ý định thẳng thắn… Thậm chí cũng không điện thoại cho cô.
Tận đến khi hết ngày nghỉ tết, quay lại công việc, trước khi cô đến công ty còn có chút tháp thỏm, gặp Mục Đình Sâm, nên làm như thế nào? Trực tiếp hỏi anh, hay là giả câm vờ điếc, xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra?
Không chờ cô nghĩ rõ ràng, đến cổng công ty, lại gặp phải Mục Đình Sâm. Anh giống như người không có chuyện gì vậy, đi đến trước gót chân cô: “Nhìn khí sắc của em không tốt lắm, có phải do tối qua ngủ không ngon không?”
Không biết vì cái gì, cô cảm thấy ôn nhu của anh bây giờ làm cô có chút nhói: “Không có, chào buổi sáng, Mục tổng.”
Mục tổng? Nghe được xưng hô này, Mục Đình Sâm thoáng nhíu mày, chú ý tới xung quanh còn nhiều người, anh cũng không nói nhiều thêm câu nào: “Đi thôi.”
Tiến vào thang máy, người người nhốn nháo, chỉ có bên chỗ Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm tương đối rộng, không ai dám chen đến chỗ bọn họ. Người công ty không biết bọn họ đã ly hôn, bên ngoài Ôn Ngôn vẫn là Mục phu nhân.
Ôn Ngôn thoáng nghiêng đầu nhìn anh, sắc mặt anh không đổi nhìn thẳng về phía trước, nhìn nghiêm nghị, thành thục ổn trọng, cũng có loại khí tức làm cho người khác không dám tùy tiện lại gần. Trong khi hô háp, cô ngửi mùi hương trên người anh thay đổi, biến thành một loại hương hoa hồng nhàn nhạt, xưa nay anh không dùng dầu gội hay sữa tắm hương hoa, càng không dùng nước hoa…
Lúc suy nghĩ của cô đang loạn thành một mớ, thang máy đến tần làm việc, cô lấy lại bình tĩnh, muốn theo dòng người cùng đi ra, không ngờ cổ áo bị người khác kéo lại, cô không vui quay đầu nhìn chằm chằm Mục Đình Sâm: “Làm gì?”
Khóe môi anh nâng lên một nụ cười xấu xa: “Đừng xuống, đến văn phòng với anh.”
Cô không thích hương hoa hồng trên người anh, bĩu môi đẩy tay của anh ra. Anh cho là cô sợ bị người khác nhìn thấy, cho nên nụ cười ở khóe môi lại đậm thêm mắy phần.
Đến khi thang máy dừng lại lần nữa, cô bước nhanh ra ngoài: “Mục tổng, anh tìm tôi có việc gì?”
Mục Đình Sâm nắm lấy vai của cô: “Ở đây không có người khác, còn gọi anh là Mục tổng?”
Vừa lại gần, mùi hương trên người anh càng nồng đậm, Ôn Ngôn đầy anh ra: “Xin anh hãy chú ý hình tượng một chút, có lời cứ nói, ngày đầu tiên trở lại làm việc, em vẫn còn rất nhiều việc.”
Cho đến lúc này, Mục Đình Sâm mới phát hiện ra cô có chỗ gì đó không đúng: “Em sao thế?”
Ôn Ngôn không biết nên nói thế nào, dứt khoát trầm mặc không nói, xem rốt cuộc anh có thể giấu tới khi nào, mặc kệ An Tuyết Ly nói có phải là thật hay không, nhưng anh để người phụ nữ kia đến Mục trạch, họ đã gặp mặt, là sự thật.