Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 951: Đã cất giáu những bí mật gì?

Mục Đình Sâm không lên tiếng, không nhìn rõ sắc mặt dưới tia sáng lờ mờ ảm đạm, tối nay không có ánh trăng, bóng tối tùy ý lan tràn, dường như chiếm hết tất cả mọi thứ.

Hai giây sau, anh buông tay cô ra, nhưng lập nhẹ nhàng đưa tay vào vòng eo mảnh khảnh của cô, trước tiếng hô giật mình của cô, đi vào chủ đề.

Chẳng biết lúc nào, bên ngoài vang lên tiếng sám, nhưng cũng không che giấu được gợn sóng trong phòng, đợi đến khi tiếng sắm dài dằng dặc bị tiếng mưa thay thế, mọi thứ trong phòng cũng lắng xuống, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề của hai người và tiếng mưa rơi tí tách Đến khi Mục Đình Sâm đi ngủ, Ôn Ngôn mới đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương, thấy bản thật có chút tiều tụy, cô không biết làm sao thở dài một hơi.

Đột nhiên, mơ hồ nghe thấy được chuông điện thoại di động, cô theo phản xạ mở cửa ra ngoài, quả nhiên, điện thoại di động của cô đang kêu, cô tiến lên lập tức chỉnh về im lặng, mắt nhìn Mục Đình Sâm, anh chỉ là trở mình, cũng không bị đánh thức. Cô thở phào một cái, cầm điện thoại quay lại nhà vệ sinh mới nghe: “Alo?”

Đầu bên kia điện thoại, là Diệp Quân Tước: “Đồ đã gửi vào hòm thư của cô rồi, lúc đầu không muốn gọi cho cô muộn như vậy, nhưng nghĩ lại vẫn là nên nói cho cô thì an toàn hơn, sợ trước khi cô thấy bị người khác phát hiện, dù sao chuyện này nói nghiêm trọng cũng tương đối nghiêm trọng.”

Ôn Ngôn thấp giọng nói: “Cảm ơn, làm phiền anh, đã trễ thế như vậy còn gọi điện thoại cho tôi, hôm nào mời anh ăn cơm.”

Diệp Quân Tước giống như là đang cười: “Cô đang khách khí với tôi sao? Quên đi, cúp máy đây, tôi về nhà rồi, Nhué Nhuế ngủ rồi, không ồn ào đánh thức nó.”

Cúp điện thoại, Ôn Ngôn mở hòm thư ra, bên trong có một đoạn video, một người đàn ông sợ hãi núp ở góc tường cầu xin tha thứ, hoàn cảnh xung quanh có chút dơ dáy bản thỉu, giống như là một phòng thuê giá rẻ ở đâu đó, một bên có người hỏi người đàn ông: “Nói, ai bảo anh làm? Anh làm những gì?”

Người đàn ông kia giống như sợ bị đánh, đưa tay ôm đầu, khúm núm nói: “Là một người phụ nữ xinh đẹp bảo tôi làm, ở một sân bãi lớn, động chân động tay vào cái đèn kia, để đèn đúng thời gian rơi xuống, cũng coi như là làm việc kỹ thuật. Ngay từ đầu tôi đã không đồng ý, sợ xảy ra chuyện, mắt mạng người thì tôi chạy không thoát được, thế nhưng tôi thiếu tiền, con gái của tôi bị bệnh máu trắng, bà ấy lại cho tôi nhiều tiền như vậy, máy vạn lận, nếu không thì tôi cũng không làm việc táng tận lương tâm này. Chưa nghe nói có ai bị đập chết… Các người là ai? Cái gì tôi cũng nói, đừng đánh tôi…”

Có người lấy điện thoại đưa đến trước mắt người đàn ông, trên màn hình điện thoại là ảnh chụp của An Tuyết Ly: “Là người phụ nữ này sao?”

Người đàn ông nhìn thoáng qua, liều mạng gật đầu: “Chính là cô ấy! Tôi mà nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!

Tôi sẽ không nhận làm, bởi vì vẻ ngoài của cô ấy rất xinh đẹp cho nên tôi nhớ rất kỹ!”

Video kết thúc ở đây, Ôn Ngôn xem đi xem lại nhiều lần, tay cầm di động khẽ run, thật là đáng sợ… Hóa ra tiết mục An Tuyết Ly hi sinh quên mình cứu Mục Đình Sâm đều là tự biên tự diễn sao? Tại sao lại làm như vậy? Là muốn giết Mục Đình Sâm, sau đó nhất thời đổi ý? Hay là từ đầu đã có ý muốn giả cứu Mục Đình Sâm?

Liên tưởng đến chuyện hoang đường An Tuyết Ly nói lúc nằm viện trước đó, tâm Ôn Ngôn lạnh đi một nửa, hình như An Tuyết Ly mang cực nhiều oán hận với mẹ của Mục Đình Sâm.

Người phụ nữ đẹp đến không gì sánh được ấy, ở trên người bà, rốt cuộc là đã cất giáu những bí mật gì?

Cô sắp xếp tư liệu chứng cứ cả đêm, cũng do dự có nên ngả bài với Mục Đình Sâm lúc trời sáng không, sau khi Mục Đình Sâm biết, sẽ có phản ứng gì? Sẽ rất thất vọng rất bi thương sao? An Tuyết Ly là trưởng bối thân nhân duy nhất của Mục Đình Sâm, còn là dì ruột của anh ấy…

Trời sáng, mưa cũng nhỏ xuống, trên cửa sổ phủ một tầng hơi nước, Ôn Ngôn đi đến trước cửa sổ phòng ngủ, mở cửa sổ ra, không khí lạnh một mạch tràn đến, cô cóng đến run run một chút, không né tránh, chuyển lần này cũng vậy, để cô triệt để thanh tỉnh lại, chuyện này, nhất định phải nói cho Mục Đình Sâm, cuộc sống của cô và Tiểu Đoàn Tử đều bị ảnh hưởng nghiêm trọng, chuyện của An Tuyết Ly không giải quyết, lúc nào mới là yên tĩnh được?

Lúc lạnh đến chịu không được, cô chui vào trong chăn, nhiệt độ cơ thể của Mục Đình Sâm rất cao, trong chăn cũng thật ám áp, làm cô cảm thấy thỏa mái một lúc.

Động tĩnh của cô đánh thức anh, anh mơ hồ mở nửa mắt nhìn cô, lập tức tự nhiên ôm cô vào trong lòng: “Sao em dậy sớm vậy?”

Cô là không ngủ ngon sao? Làm sao có thể ngủ được chứ?

Cô lẳng lặng chui vào trong lòng anh, không biết nên mở.

miệng làm sao.

Đột nhiên anh hôn xuống gò má cô một cái: “Tối hôm qua anh cũng không phải là rất thô bạo đi? Em sẽ không tức giận chứ? Tức giận đến nỗi cả đêm không ngủ? Không phải anh thật sự nghi ngờ em cái gì, chỉ là tâm tình có chút bực bội, là anh không đúng, đừng tức giận nữa được không?”

951-1-manh-the.jpg


Ôn Ngôn sớm đoán được anh sẽ phản ứng như vậy, ôm anh an ủi: “Đi hỏi dì nhỏ của anh đi, hỏi bà ấy xem vì sao làm như vậy, mọi việc đều có nguyên nhân, em suy nghĩ một đêm có nên nói cho anh hay không, sợ anh khổ sở, thế nhưng nếu giấu đi, dạng này còn phải tiếp tục bao lâu?

Em thật sự bị bà ấy giày vò rất mệt mỏi rồi.”

Mục Đình Sâm thật lâu cũng không nói chuyện, bầu không khí cũng trở nên vô cùng nặng nè.

Sắp đến tám giờ, bên ngoài truyền đến giọng nói của An Tuyết Ly, An Tuyết Ly trước nay luôn dậy sớm, thấy cửa phòng Mục Đình Sâm còn đóng, liền gõ cửa một cái: “Đình Sâm, sao cháu còn chưa dậy thế?”

Mục Đình Sâm xuống giường mở cửa, ánh mắt phức tạp nhìn An Tuyết Ly: “Dì nhỏ, dì về phòng chờ cháu, cháu qua đó ngay, có chuyện muốn nói với dì.”

An Tuyết Ly nhìn xuyên qua anh nhắm vào Ôn Ngôn một chút, không biết đang suy nghĩ gì: “Ừ… được”

Đợi An Tuyết Ly rời đi, Mục Đình Sâm đóng cửa phòng đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong thay quần áo rồi mới đi tìm An Tuyết Ly.

Ôn Ngôn rất muốn biết quá trình, nhưng là chịu đựng không cùng qua đó, tránh việc vô cớ trúng đạn, An Tuyết Ly nhìn cô không vừa mắt cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.

Chẳng qua bao lâu, phòng của An Tuyết Ly truyền đến động tĩnh không nhỏ, là An Tuyết Ly đang cuồng loạn gào thét cái gì, giọng nói của Mục Đình Sâm cũng không nhỏ.

Không ai dám tới gần gian phòng kia, hiệu quả cách âm cũng không tệ, ít nhát là nói gì cũng không nghe rõ được.
Chương 952: Chạy trốn

Ôn Ngôn mang theo Tiểu Đoàn Tử xuống lầu ăn sáng, má Lưu ngờ vực hỏi: “Mới sáng sớm, trên lầu có chuyện gì thế? “Tổ tông sống” kia lại bắt đầu náo loạn rồi? Thật sự là một giây cũng không an bình được, sao thiếu gia trước đây có thể nhẫn lại được thế chứ? Nhiều ngày như vậy, chắc là cũng sắp không nhịn được nữa rồi.”

Ôn Ngôn miễn cưỡng giật giật khóe môi: “Không có gì đâu, má Lưu má đi làm việc đi thôi, con chăm sóc Tiểu Đoàn Tử ăn cơm là được. Chuyện trên lầu không cần để ý đến, có lẽ trong nhà cũng sắp được yên tĩnh rồi.”

Đến khi Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử cơm nước xong xuôi, trên lầu vẫn chưa xong.

Mục Đình Sâm tức giận đến nỗi cơ thể khẽ run lên: “Vì sao dì lại làm như vậy?! Cháu vẫn luôn kính trọng dì, tin tưởng dì như vậy, chính dì tự nghĩ xem mình đã làm những gì!

Chèn ép người phụ nữ của cháu, còn làm ra chuyện như vậy, dì trở về là vì cái gì? Vì để cho tất cả mọi người không được yên ổn sao?”

An Tuyết Ly ngồi ở mép giường đau khổ gào thét: “Đừng hỏi nữa! Là dì làm, dì thừa nhận, được chưa? Dì chỉ muốn ở lại bên cạnh cháu mà thôi, dì sợ Ôn Ngôn sẽ đuổi dì đi, dì chỉ muốn ở lại thôi!”

Mục Đình Sâm có chút ngẳng đầu lên, hít sâu một hơi: “Rốt cuộc dì có bao nhiêu bí mật giấu cháu?”

Ánh mắt An Tuyết Ly né tránh, không chịu trả lời.

Mục Đình Sâm sớm biết sẽ như thế: “Dì không nói thì bỏ đi, cháu chịu đủ rồi, tình trạng tinh thần dì thật tự quá tệ, dì đi tiếp nhận trị liệu đi, cháu sẽ liên hệ tốt, hôm nay dì đi đi.”

An Tuyết Ly sợ, muốn đứng dậy, lập tức ngã nhào trên đất. Mục Đình Sâm theo bản năng giơ tay lên muốn đỡ, lại nhịn được, đứng thẳng không nhúc nhích.

An Tuyết Ly ngồi quỳ chân trên mặt đất khóc lóc khẩn cầu: “Đừng đưa dì vào bệnh viện tâm thần, dì không có bệnh, tất cả mọi thứ dì làm đều là vì cháu… đều là vì cháu… Vì sao cháu không chịu hiểu? Cháu không thể giữ Ôn Ngôn ở bên cạnh, cô ta không thật sự yêu cháu đâu, cháu sẽ chết trên tay của cô ta mát! Nếu dì đi, nó sẽ được như ý nguyện mắt!”

Mục Đình Sâm không muốn nghe lời nói xáu Ôn Ngôn nữa, không quay đầu lại quay người rời đi.

Thấy anh xuống lầu, Ôn Ngôn tiến lên đón hỏi: “Sao rồi?”

Anh nhíu chặt lông mày: “Còn có thể làm sao? Để bà ấy đi trị liệu đi, vấn đề phương diện tinh thần quá nghiêm trọng.

Anh sẽ liên hệ người đến đón bà ấy, anh đi công ty trước, nếu em cảm thấy phiền, em cũng ra ngoài đi một chút đi, chờ bà ấy đi rồi em lại quay lại.

Ôn Ngôn còn chưa kịp nói chuyện anh đã đi thẳng về phía cửa chính rồi.

Nghe thấy âm thanh xe của anh rời khỏi Mục Trạch, An Tuyết Ly giãy dụa đi xuống lầu: “Đình Sâm! Đình Sâm cháu trở về nhanh!”

Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử trốn ở phòng khách, sợ An Tuyết Ly nổi điên, mặc dù cô đã trách đi, sau khi An Tuyết Ly xác nhận Mục Đình Sâm sẽ không trở về, vẫn đêm hết mọi chuyện tính lên đầu cô, cầm gậy tiếng về phòng khachschir và cô mà mắng: “Đều do cô! Cô là một tai họa!

Đừng cho là tôi không biết cô muốn làm cái gì, đuổi tôi đi xong rồi muốn làm gì thì làm Đình Sâm sao? Người hại chết bố cô cũng không phải nó, nó nuôi cô lớn như thế, nó không nợ cô cái gì cả! Đừng mong làm gì được nó!”

Ôn Ngôn đang muốn cãi lại, nhưng lại cảm thấy tranh luận cùng một người tinh thần có vấn đề ngang với đàn gảy tai trâu, những chuyện này cô đã sớm giải thích rồi, hiển nhiên An Tuyết Ly không nghe lọt, vậy thì kệ đi.

Hơn mười giờ, người của bệnh viện tâm thần đến, cảm xúc An Tuyết Ly vốn đang kích động, liều mạng giãy dụa, cuối cùng bị tiêm một cái mới yên tĩnh xuống.

Tràng diện này làm Tiểu Đoàn Tử dọa đến gương mặt trắng bệch, không dám lên tiếng, Ôn Ngôn ôm nó trấn an một hồi lâu mới tốt lên được.

An Tuyết Ly đi, má Lưu đương nhiên là vui vẻ: “Cuối cùng cũng đi, về sau Mục gia lại thái bình, còn nói cháu là tai họa, má nhìn bà ta mới là tai họa, sau khi bà ta về liền gà bay chó chạy. Trước kia má chỉ cho là bà ấy tính cách kỳ quái, bây giờ mới biết, bà ấy thật sự có bệnh tâm thần, còn nghiêm trọng đến nỗi cần phải đi trị liệu. Theo má nhìn, người bị bà ta xem là tai họa không chỉ có con, còn có Diệp Quân Tước.”

Ôn Ngôn kỳ lạ hỏi: “Vì sao nói như vậy? Bà ấy cũng không biết Diệp Quân Tước là Triển Trì, là con riêng của Mục gia.”

Má Lưu thận trọng nhìn cô một cái: “Bà ấy… bà ấy biết, trước đó bà ấy từng hỏi má, hỏi mà Diệp Quân Tước và con riêng Mục gia có quan hệ gì, má liền thừa nhận. Má phiền tiếp xúc với bà ấy, bà ấy đã hỏi, cũng có nghĩ là đã biết một chút phong thanh.”

Ôn Ngôn cảm thấy nghi hoặc, An Tuyết Ly làm sao lại biết một chút phong thanh? Chẳng lẽ là bởi vì… tin tức trước đó Kỷ Thừa Hoằng cho người đưa tin sao? An Tuyết Ly có đang tra không? Theo tính tình An Tuyết Ly, nhất định sẽ cho rằng tin tức bên trong đều là thật, là cô và Diệp Quân Tước cùng muốn hại chết Mục Đình Sâm…

Để chứng minh cho suy đoán của mình, cô đi đến phòng An Tuyết Ly, mở laptop của An Tuyết Ly ra . Máy tính cần mật mã, cô thử nhập sinh nhật của Mục Đình Sâm, bởi vì miệng An Tuyết Ly luôn nói là vì Mục Đình Sâm, chắc hẳn Mục Đình Sâm trong lòng An Tuyết Ly rất quan trọng.

Đương nhiên là cô không biết, mèo mù vớ cá rán, mật khẩu chính xác.

Tâm tình cô có chút phức tạp, tại sao An Tuyết Ly lại đối xử tốt với Mục Đình Sâm như vậy? Cô vẫn luôn cảm thấy đây hoàn toàn là vượt qua tình cảm của dì nhỏ đối với cháu trai.

Qua một trận tìm kiếm, quả nhiên cô phát hiện ra trong máy tính của An Tuyết Ly có đưa bản tin kia, còn tất cả tư liệu liên quan đến vụ tai nnạ ở biển kia, ở cuối những tư liệu kia, An Tuyết Ly còn để lại một câu: Không ai được tổn thương Đình Sâm, tất cả mọi chuyện mà các người làm với nó, tôi sẽ trả lại gấp bội!

Liên tưởng đến biểu hiện lúc An Tuyết Ly đánh xuống dòng này, Ôn Ngôn không khỏi rùng mình một trận, bị bệnh nhân tâm thần để mắt tới là một cảm nhận không hè tốt, cô còn được trải nghiệm rõ ràng một lần, còn may, còn may cô phát hiện đến đủ sớm, còn may An Tuyết Ly đã được đưa đến bệnh viện tâm thần.

Hôm nay Mục Đình Sâm về nhà rất sớm, nhưng là bầu không khí khẳng định là không bằng lúc trước, chuyện của An Tuyết Ly làm trong lòng tất cả mọi người đều rất hoảng.

Khi Mục Đình Sâm tắm rửa xong xuống lầu, Ôn Ngôn nói bút ký của An Tuyết Ly ra, Mục Đình Sâm không có bắt kỳ cái phản ứng gì: “Người cũng đi rồi, đừng nhắc nữa, mặc kệ bà ấy muốn làm gì thì bây giờ cũng không làm được nữa. Bên bệnh viện tâm thần anh đã sắp xếp xong, hy vọng bà ấy có thể bình phục lại như thường.”

Ngày thứ hai, Ôn Ngôn liền trở về công ty tiếp tục công việc, hiện tại không có An Tuyết Ly, cô đi ra ngoài cũng an tâm hơn nhiều.

Biết được chuyện của An Tuyết Ly, Trần Mộng Dao gửi cho cô một tin nhắn chúc mừng cô cuối cùng cũng “thoát khỏi biển khổ”, cô lại một chút cũng không vui nổi, bệnh viện tâm thần cũng không phải nơi tốt đẹp gì, néu không phải bị bất đắc dĩ, Mục Đình Sâm khẳng định cũng không muốn đưa An Tuyết Ly vào, hiện tại Mục Đình Sâm suốt ngày u ám, làm sao cô có thể vui vẻ? Dù sao đó cũng là dì nhỏ của anh.

Thời gian thái bình chưa được máy ngày, bệnh viện tâm thần đột nhiên truyền đến tin tức, An Tuyết Ly bỏ trốn!

Lúc nhận được tin tức, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đều khó mà tin, một người đã bị phế một chân, làm sao có thể chạy trôn từ viện tâm thân ra chứ?!
Chương 953: Đừng rời khỏi anh.

Qua một hồi lý giải, là bệnh tinh thần viện có một chỗ tường bao bị tổn hại, gần đây đang sửa chữa, cộng thêm gần đây trời luôn mưa to, thi công có chút khó khăn, cho nên để lại một lỗ thùng, còn chưa sửa chữa xong.

Bình thường trong viện đều quản lý chăm sóc bệnh nhân rất nghiêm ngặt, tất cả mọi người không ngờ tới sẽ có người bỏ trốn, còn là người đã bị phế một chân.

Sau khi An Tuyết Ly bỏ trốn cũng không trở về Mục trạch, cũng không tìm Mục Đình Sâm, Mục Đình Sâm lo lắng bà ở bên ngoài xảy ra chuyện, gần đây thời tiết kém như vậy, một người cơ thể không hoàn chỉnh, trên thân không có điện thoại cũng không có tiền, phải sống sót làm sao?

Mục Đình Sâm dẫn người tìm máy ngày cũng không có tin tức, An Tuyết Ly giống như là bốc hơi khỏi Trái Đất, thời gian trôi qua càng dài, anh càng thêm tự trách, nếu không đưa An Tuyết Ly vào đó, cũng không có chuyện bây giờ, có phải là anh đã làm sai rồi hay không?

Một đêm mưa, Mục Đình Sâm vì tìm An Tuyết Ly, đến khuya mới về nhà, từ vẻ mặt ngưng trọng của anh xem ra, vẫn không có tin tức của An Tuyết Ly.

Ôn Ngôn chờ anh đến nửa đêm: “Còn chưa có tin tức sao?”

Anh không nhìn cô: “Đây không phải điều em hy vọng sao?”

Trong lòng Ôn Ngôn run lên: “Anh có ý gì? Bây giờ anh đang trách em sao? Đúng, là em đi thăm dò chân tướng hội trường, cũng là em nói không chịu được bà ấy, bằng không anh cũng sẽ không đưa bà ấy vào bệnh viện tâm thần, bà ấy cũng sẽ không bỏ trốn đến bây giờ không tìm được, đều trách em, có được chưa? Em có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của anh, nhưng anh đã từng nghĩ cho.

cảm nhận của em chưa? Bà ấy vẫn luôn cho rằng em và Diệp Quân Tước muốn liên thủ hại chết anh, bà ấy coi em là cái gai trong mắt, lúc bà ấy còn ở đây em cảm thấy như có bom hẹn giờ trên người mình!

Em thậm chí còn sợ hãi bà ấy ra tay với Tiểu Đoàn Tử, mặc dù Tiểu Đoàn Tử cũng là con của anh, nhưng cũng là con trai em, em sợ có một ngày oán hận của bà ấy với em lan sang Tiểu Đoàn Tử! Bà ấy luôn miệng nói là vì anh, vì anh! Không phải anh chỉ là cháu trai bà ấy sao? Bà ấy có bao nhiêu có chấp với anh? Mọi thứ lộ ra đều rất quái dị, em cũng thực sự chịu đủ rồi, nhưng em chưa từng nghĩ để bà ấy biến mắt, để bà ấy đi vào chỗ chết, anh lại nghĩ em như vậy, nếu không phải vì chuyện này, em còn không biết ở trong lòng anh em là hạng người gì!”

Nói xong lời cuối, cô càng là cảm thấy ủy khuất, những ngày này vì tìm An Tuyết Ly, dường như không thấy bóng người Mục Đình Sâm, cô không có một câu oán giận, thậm chí còn đang lo lắng An Tuyết Ly xảy ra chuyện, hi vọng có thẻ nhanh chóng tìm được người. Cô có thể hiểu được lo lắng và nóng nảy trong lòng Mục Đình Sâm, nhưng là tại sao lại dùng thái độ như vậy với cô?

Nước mắt không nhịn được mà trào ra, âm thanh cô nức nở làm Mục Đình Sâm có chút kinh hoảng ngước mắt: *Xin lỗi… Em đi nghỉ ngơi đi.”

Anh khô có ý là tổn thương người khác, chỉ là cảm xúc của anh quá tệ, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng xấu.

Nghỉ ngơi? Ôn Ngôn quay người về phòng ngủ, khóa trái cửa lại, cô sẽ bị tức đến nỗi cả đêm không ngủ được!

Mục Đình Sâm cũng không có gõ cửa, càng không có dỗ cô, suốt cả đêm cô đều khóc đứt quãng, cô làm bạn ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cùng anh kết hôn sinh con.

Cô không phải nhất định phải tranh cao thấp với An Tuyết Ly, chỉ là làm sao cũng nghĩ không rõ vì cái gì mà một người dì nhiều năm không liên hệ có thể dễ dàng có địa vị cao hơn cô trong lòng anh.

Thời gian vài chục năm, không đọ nồi với quan hệ máu mủ mờ nhạt, là như thế sao? Không phải lúc trước anh dùng mọi thủ đoạn giữ cô ở bên cạnh sao? Không phải anh luôn miệng nói yêu cô sao? Chẳng lẽ anh không biết, anh tùy tiện nói một câu cũng có thể làm cô đau buồn rất lâu sao?

Sáng ngày thứ hai, lúc cô mang theo Tiểu Đoàn Tử xuống lầu ăn sáng, Mục Đình Sâm cũng ở đó. Một người từ trước đến nay ở trên bàn ăn không nhìn điện thoại, lại vừa ăn vừa gọi điện thoại, vẫn như cũ là vì chuyện của An Tuyết Ly. Nhìn thấy cô, anh cũng không có thêm bắt kỳ phản ứng nào khác, lực chú ý vẫn luôn đặt ở điện thoại.

Ôn Ngôn cay đắng trong lòng nhiều hơn mấy phần, chóp.

mũi cũng có chút ê ẩm, Tiểu Đoàn Tử vẫn đang nhìn cô, cô không muốn khóc trước mặt con, mới một mực chịu đựng không rơi nước mắt.

Mục Đình Sâm nói chuyện điện thoại xong mời nhìn cô: “Sắc mặt của em rất kém.”

Cô không để ý, suốt cả đêm không ngủ, còn một mực khóc, buổi sáng cũng không thu dọn bản thân, chắc là có thể dùng lôi thôi lếch thếch để hình dung đi, nào chỉ là sắc mặt rất kém?

Anh ngược lại là không hề đề cập tới chuyện tối ngày hôm qua, giống như không có chuyện gì vậy, cơm nước xong xuôi liền đi lên lầu, hôm nay là cuối tuần, anh không có ý định đến công ty, đoán chừng cũng sắp ra ngoài tìm An Tuyết Ly rồi.

Liên tiếp mưa mấy ngàu, luồng khí lạnh cũng kéo nhau tới, hôm nay trong nước mưa, xen lẫn bông tuyết, xem ra khoảng cách với một trận tuyết lớn sẽ không quá xa, thời tiết như vậy, Mục Đình Sâm càng thêm lo lắng cho An Tuyết Ly đi?

Bầu trời âm trầm làm thời gian ban ngày trở nên ngắn ngủi kỳ lạ, giống như đêm tối lúc nào cũng có thể đến.

Ôn Ngôn ngồi không yên, cô cũng muốn ra ngoài thử thời vận, nhỡ đâu có thể tìm được An Tuyết Ly thì sao? Sớm ngày tìm ra, sớm ngày an bình, cô không muốn suốt ngày lạnh lùng, nóng nảy với Mục Đình Sâm.

Trở lại phòng ngủ, cô phát hiện Mục Đình Sâm đang ngồi trước cửa sổ, cô giả bộ như không nhìn thấy anh, thay một bộ quần áo ấm, muốn tìm một cái áo khoác vàng nhạt để ra ngoài, làm sao cũng không tìm ra, cô bực bội chuyển hết quần áo ra, cái tủ quần áo vốn dĩ ngăn nắp lại bị cô làm cho rồi loạn.

Thấy cô đặt nhiều quần áo ở trên giường như vậy, sắc mặt Mục Đình Sâm âm trầm, bước nhanh đến trước gót chân cô, kéo cổ tay của cô lại: “Em làm gì thế?!”

Cô không nhìn anh, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt bối rối và khẩn trương của anh. Hắt tay của anh ra, buồn bực tiếp tục vùi đầu vào tủ quần áo tìm kiếm.

Mục Đình Sâm đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, lực ôm lớn đến nỗi làm cô sợ hãi. Trong lúc giãy giụa, cô nghe thấy anh nói khẽ ở bên tai cô: “Thật xin lỗi, tối hôm qua anh không nên nói như vậy, anh không phải là trách em, là anh đang trách chính mình, đừng đi được không? Đợi anh xử lý xong chuyện của dì nhỏ, chúng ta lại có thể sinh sống vui vẻ như lúc trước, đừng đi… Đừng rời khỏi anh…”

Anh cho là cô đang thu thập quần áo chuẩn rời đi? Cho nên mới khẩn trương như vậy?

Phản ứng của anh làm bực tức trong lòng cô nguôi đi máy.

phần, vừa bực mình vừa buồn cười, sớm biết phải đáng thương nhận lỗi như thé, tại sao tối hôm qua còn phải nói chuyện làm tổn thương người khác như vậy? Cơn giận của cô còn chưa tan, không muốn phản ứng lại anh, lại bị anh ôm khó chịu, đang tránh khỏi lực tay của anh, mới vừa giãy dụa một chút, cả người liền bị anh bề lên.

Cô muốn nói chuyện, một chữ còn chưa kịp nói đã bị anh chặn môi lại.

Cô gần như có thể đoán được tiếp theo anh cũng không quá ôn nhu, dù sao hai người đều đang mang cảm xúc.

Cô ngăn cản anh lại: “Không phải là em muốn đi, em chỉ là muốn thay đổi, không tìm thấy bộ đồ muốn mặc mà thôi!”
Chương 954 Diệp Quân Tước bị đánh lén

Mục Đình Sâm làm sao có thể tin lời cô nói? Hiện tại anh chỉ muốn nhanh chóng lắp đầy thiếu thốn không có cảm giác an toàn.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng bão tố cũng dừng lại.

Ôn Ngôn mặc áo ngủ sắp xếp lại tủ quần áo, rất nhanh đã tìm được cái áo vàng mà lúc nãy tìm rất lâu không thấy, con người trong lúc bực bội thì khó tập trung lực chú ý, rõ ràng đồ vật bày ra ở trước mắt, lại sửng sốt không thấy.

Cô cầm áo khoác lên nhét vào người Mục Đình Sâm: “Em cũng chỉ là tìm áo khoác thôi, ày, nhìn thấy chưa?”

Mục Đình Sâm nửa nằm trên giường, uẻ oải liếc mắt nhìn áo khoác kia: “Tìm chiếc áo thôi cũng lâu như vậy? Phải giày vò như vậy? Rõ ràng ở ngay vị trí dễ thấy như thế, em gạt ai? Tối hôm qua do tâm tình của anh không tốt, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, thật sự anh không thể giả được bộ dạng như chưa có gì xảy ra, xin lỗi.”

Ôn Ngôn thở dài: “’Dọn dẹp một chút đứng lên đi, đừng nằm ở trên giường, em đi tìm chung với anh, báo cảnh sát cũng báo rồi, người của mình cũng đang tìm, dì nhỏ anh trốn kỹ quá, không phải dì nhỏ của anh chưa quen với trong nước sao? Nhiều năm như vậy Đề Đô thay đổi bao.

nhiêu chứ, coi như lúc trước bà ấy lớn lên ở Đề Đô, nhiều năm như vậy cũng biến thành xa lạ, bà ấy có thể đi nơi nào? Trên người cũng không có gì tiền, giấy chứng nhận cái gì cũng không có, thời tiết lại lạnh như thế, thật đúng là làm người khác lo lắng.

Mục Đình Sâm nhìn cô chằm chằm máy giây: “Em thật sự đồng ý đi tìm với anh?”

Ôn Ngôn nhíu mày nhìn anh chằm chằm: “Anh có ý gì?

Đúng là em không thích dì nhỏ của anh, bà ấy cũng không thích em như thế, bà ấy quá cố chấp, cái gì cũng nghe không vào, còn có có chứng vọng tưởng, luôn cảm thấy em muốn hại chết anh. Em không có cách nào ở chung yên bình với bà ấy, thế nhưng… Dù sao cũng là dì nhỏ của anh, em không hi vọng bà ấy xảy ra chuyện, bởi vì không muốn nhìn thấy anh khổ sở.”

Khóe môi Mục Đình Sâm nâng lên có ý cười, vươn tay về phía cô. Cô tiến lên trước ngồi quỳ chân xuống giường, lúc đến gần, anh hôn xuống trán cô một cái: “Cảm ơn, cảm ơn em có thể nhẫn nhịn với anh nhiều như vậy, có thể rộng lượng như thế.”

Ôn Ngôn bị anh làm cho có chút xấu hổ: “Được rồi, không phải anh khẩn trương đi tìm dì nhỏ của anh sao, mau dậy đi.”

Hai người thu thập xong, mang theo Tiểu Đoàn Tử cùng lái xe ra ngoài, lái xe đi dạo xung quanh, chỉ cần là chỗ xe có thể đi vào, mặc kệ phó lớn ngõ nhỏ, đều không lọt. Mặc dù cách tìm người thế này rất ngu ngốc, nhưng chỉ cần có một tia hi vọng, cũng không thể bỏ qua, nhỡ đâu An Tuyết Ly xuất hiện ở một góc nào đó thì sao?

Tiểu Đoàn Tử ghé vào cửa sổ xe nhìn cảnh vật mới lạ bên ngoài, trẻ con dễ sinh lòng tò mò, bộ dạng giống như chưa từng nhìn thấy thứ gì vậy.

Đột nhiên, Tiểu Đoàn Tử chỉ vào một cái xe đỗ ở ven đường, nói với Ôn Ngôn: “Mẹ ơi, xe, đẹp quá. bố mual”

Ôn Ngôn lần theo ánh mắt Tiểu Đoàn Tử nhìn ra, hai bố con này thật là có cùng loại yêu thích, lúc trước Mục Đình Sâm cũng thích xe. Tiểu Đoàn Tử nhìn trúng chiếc Lamborghini siêu tốc độ giống với của An Tuyết Ly Lamborghini, chỉ là màu sắc khác nhau, là màu đỏ.

Mục Đình Sâm khó được tâm tình tốt, quay đầu nhìn Tiểu Đoàn Tử một chút: “Được, bố mua, đợi đến sinh nhật con, sẽ mua cho con, còn có mấy tháng nữa, không lâu lắm, đợi thêm đi.”

Ôn Ngôn nửa đùa nửa thật mà hỏi: “Lúc trước thời điểm công ty khẩn trương, em cũng bán sắp hết xe của anh, trong lòng anh vẫn không nỡ đúng không? Ngụy trang là mua quà sinh nhật cho con trai, là muốn lấp đầy kho xe của anh chứ gì? Tiểu Đoàn Tử mới bao nhiêu chứ? Sinh nhật lần sau mới có ba tuổi, nó biết cái gì chứ? Mua rồi không phải cũng là anh lái à. Xe đủ là tốt, đừng mua nhiều làm bình hoa trang trí như vậy, lãng phí tài nguyên.”

Khóe môi Mục Đình Sâm mang theo ý cười: “Đúng, vợ dạy rất đúng, không mua thì không mua. Tiểu Đoàn Tử, không phải bố không thương con, là mẹ con quá nghiêm khắc.

Nghe được chữ “vợ”, Ôn Ngôn cảm thấy có chút buồn nôn và khó chịu, đồng thời cũng cảm thấy ngọt ngào trong lòng, khó mới có được thời điểm anh dịu dàng, những ngày này thần kinh mọi người đều căng thẳng, hôm nay thật sự là khó khăn mới có “Thời tiết tốt”, dù là lúc này bên ngoài vẫn còn mưa tuyết, nhưng trong lòng cô, chính là trời nắng.

Ở bên ngoài lắc lư cả ngày, tự nhiên cũng là không có thu hoạch gì, vốn dĩ lúc ra ngoài cũng không ôm hy vọng gì nhiều, phái nhiều người như vậy đi tìm cũng không tìm được, nếu bọn họ thật sự gặp được trên đường, thì cũng giống như là trúng số trời cho vậy.

Trở lại Mục trạch, Mục Đình Sâm lại về thư phòng, một mực gọi điện thoại, cũng là vì chuyện tìm An Tuyết Ly.

Tiểu Đoàn Tử luôn miệng nhắc đến chiếc xe nhìn thấy trên đường kia, Ôn Ngôn bị nó lải nhải đến không thể làm gì, chỉ có thể lên mạng mua chiếc mô hình giống thế, Tiểu Đoàn Tử ở độ tuổi này, cũng chỉ có thể chơi mô hình.

Buổi tối gần mười giờ, Ôn Ngôn đang ở phòng của Tiểu Đoàn Tử dỗ con đi ngủ, điện thoại đột nhiên vang lên, cô theo phản xạ nhanh chóng cúp máy, bởi vì Tiểu Đoàn Tử mới vừa ngủ, nhỡ bị đánh thức, còn phải dỗ thêm một hồi lâu nữa.

Trông tháy Tiểu Đoàn Tử ngủ say sưa, không có bị tỉnh, cô thở phào một cái, cầm lên điện thoại rón rén rời đi, ra ngoài cửa mới nhìn là Khúc Thanh Ca gọi tới, cô mau chóng gọi lại: “Alo? Vừa nãy mới dỗ Tiểu Đoàn Tử đi ngủ, xin lỗi, có chuyện gì thế Thanh Ca?”

Đầu bên kia điện thoại, ngữ khí Khúc Thanh Ca có chút vội vàng: “Là Quân Tước, anh ấy vừa xảy ra chuyện. Vừa nãy anh ấy trở về cả người toàn là máu, mình hỏi anh ấy cái gì anh ấy cũng không nói, hiện tại tự giam mình ở thư phòng, mình bảo anh ấy đi bệnh viện anh ấy cũng không đi, bảo mình cầm hộp thuốc đến tự xử lý là được, nói là không nghiêm trọng, thế nhưng chảy nhiều máu như vậy, trên sàn nhà đều là máu…”

Ôn Ngôn bị giật mình: “Cái gì? Tại sao lại có chuyện nghiêm trọng thế?! Anh ấy bị thương có nghiêm trọng không?”

Khúc Thanh Ca còn chưa kịp nói chuyện, điện thoại liền bị Diệp Quân Tước cướp đi: “Alo? Ôn Ngôn? Tôi không sao, cũng chỉ là bị người ta đâm hai đao mà thôi, không bị thương ở chỗ nguy hiểm, đừng nghe cô ấy nói mò, có chút chuyện nhỏ cũng đã gọi cho cô, làm như nghiêm trọng lắm vậy. Tôi cũng không dốt như Kính Thiếu Khanh, đứng đấy để Kỷ Thừa Hoằng đâm, tôi hoàn thủ, chỉ là lúc ấy trời tối như mực, tôi không thấy rõ đối phương hình dạng thế nào, chỉ biết là phụ nữ, còn chạy rất nhanh.

Xem ra chuyện Kính Thiếu Khanh bị Kỷ Thừa Hoằng đâm không trôi qua được rồi, lâu như vậy còn bị Diệp Quân Tước lấy ra trêu chọc. Nhưng mà Diệp Quân Tước nói là phụ nữ làm, người đầu tiên Ôn Ngôn nghĩ đến là An Tuyết Ly, bởi vì má Lưu nói chuyện Diệp Quân Tước là con riêng Mục gia cho An Tuyết Ly, thế nhưng là An Tuyết Ly không phải bị phế đi một chân rồi sao? Làm sao có thể đánh nén Diệp Quân Tước sau đó toàn thân mà trốn đi chứ?

Xác định Diệp Quân Tước không bị thương nghiêm trọng, Ôn Ngôn mới cúp điện thoại, vội vã đem chuyện này nói cho Mục Đình Sâm, muốn xem xem anh có phản ứng gì.

Mục Đình Sâm đầu tiên là nhíu mày, lập tức khinh thường nói: “Chắc là anh ta đắc tội với ai đi, tác phong Diệp gia bất chính, có người muốn trả thù là quá bình thường, bị người phụ nữ đánh lén, còn đâm hai dao, nói ra không sợ: bị cười đến rụng răng.”

Cái trào phúng rõ ràng này Ôn Ngôn là đã sớm ngờ tới, cô hỏi dò: “Anh nói xem… Dì nhỏ của anh có thể không phải bị phế một chân không?”
Chương 955: Một chữ cũng không được nói ra.

Sắc mặt Mục Đình Sâm hơi đổi một chút: *Ý em là dì nhỏ của anh ra tay với Diệp Quân Tước? Đừng đùa nữa, em cũng không phải không biết, tố chất cơ thể của bà ấy không tốt như vậy, coi như là bà ấy lành lặn hoàn toàn , chưa hẳn có thể toàn thân trở ra, trăm phần trăm sẽ bị Diệp Quân Tước đánh trả.”

Ôn Ngôn không dám nói thêm cái gì: ‘Em không có ý khác, chỉ là thuận miệng nói mà thôi… Đi ngủ trước đi, khá muộn rồi, ngày mai lại tiếp tục tìm, chắc chắn sẽ có tin tức.”

Sau khi tắt đèn, phòng lâm vào một vùng tối tăm. Mục Đình Sâm nghiêng người đưa lưng về phía Ôn Ngôn, Ôn Ngôn không nhìn tháy biểu cảm của anh, cũng không biết anh mất ngủ cả đêm.

Chẳng lẽ chuyện chân của An Tuyết Ly cũng là lừa anh sao? Chân bà có phải là không phải bị phế hay không? Tắt cả mọi thứ bà làm là vì cái gì? Anh luôn chờ mong tình thân, tại sao lại trở nên nặng nề như vậy? Trong ký ức sâu thẳm, án tượng của anh với An Tuyết Ly dần dần mơ hò, chỉ có một điểm, An Tuyết Ly đối với anh vô cùng tốt, anh vẫn nhớ rõ như cũ. Nhiều năm trước số lần tiếp xúc không nhiều, lại có thể để cho anh án tượng sâu như vậy, chuyện này thật làm anh cảm thấy khó hiểu.

Nếu như người hãm hại Diệp Quân Tước thật sự là An Tuyết Ly, như vậy cũng là vì anh, sợ thân phận Diệp Quân Tước là con riêng Mục gia uy hiếp đến anh, như vậy mục tiêu kế tiếp, sẽ là Ôn Ngôn sao? An Tuyết Ly vẫn luôn cho.

rằng Diệp Quân Tước và Ôn Ngôn đều muốn hại anh, nghĩ đến chuyện này, anh không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Ôn Ngôn rời giường, không nhìn thấy bóng người Mục Đình Sâm.

Cô xuống lầu tìm kiếm, hỏi má Lưu mới biết, sáng sớm Mục Đình Sâm đã đi ra ngoài.

Cô cho là anh đi tìm An Tuyết Ly, cũng không hỏi nhiều lắm, mặc quần áo tử tế cho Tiểu Đoàn Tử, nên làm gì thì làm cái đó.

Một bên khác, Mục Đình Sâm đi đến bệnh viện An Tuyết Ly đã ở trước đó. Dừng ở bên ngoài bệnh viện một hồi lâu, hút hơn nửa bao thuốc, anh mới đi vào.

Có lẽ là bởi vì tâm tình nặng nề, đến cả bước đi cũng nặng nề lên không ít.

Anh tìm tới bác sĩ phụ trách An Tuyết Ly trước đó, anh đóng cửa lại, ngồi đối diện bác sĩ.

Bác sĩ không ngẳng đầu, theo quán tính nói: “Đưa đơn đăng ký cho tôi.”

Đương nhiên Mục Đình Sâm không có đơn đăng ký, anh không phải đến khám bệnh.

Không nghe thấy động tĩnh, lúc này bác sĩ mới ngắng đầu lên nhìn về phía Mục Đình Sâm: “Ây… Mục tiên sinh? Ngài bị thương ở đâu thế?”

Sắc mặt Mục Đình Sâm không đổi nói: “Không có, tôi tới để hỏi vấn đề chân của dì nhỏ tôi là thé nào… Tốt nhất là ông nghĩ kỹ rồi hãng nói.”

Ánh mát bác sĩ né tránh, không được tự nhiên đẩy kính mắt trên sống mũi: “Chuyện đó… Mục tiên sinh, ngài có ý gì? Vấn đề chính là như vậy, không phải đã nói rõ rồi sao?

Trước đó tôi đã nói hết các vấn đề cho anh rồi, nửa tháng nữa lại phải đến kiểm tra, nhớ mang dì nhỏ anh tới đúng hạn. Nếu không có chuyện khác, tôi phải bắt đầu khám bệnh rồi.”

Con ngươi Mục Đình Sâm hơi nheo lại, ngữ điệu lạnh đi mấy phần: “Chân bà ấy, căn bản là không tàn phế? Là bà ấy bảo anh nói dối sao?”

Bác sĩ bởi vì quá khẩn trương, liên tiếp nuốt nước bọt máy.

lần, phản ứng này rất rõ ràng, bị Mục Đình Sâm đoán trúng.

Dưới ánh mắt uy hiếp của Mục Đình Sâm, bác sĩ không kiềm được, dù sao không có muốn chọc đến nhân vật lớn như Mục Đình Sâm: “Đúng, đều là bà ấy bảo tôi làm vậy!

Chân của bà ấy bị thương, nhưng không đến mức tàn phế, qua một khoảng thời gian là có thế khôi phục, hoàn toàn có thể hoạt động giống người bình thường, chỉ là cần phòng ngừa vận động dữ dội, sợ lưu lại di chứng. Bad ấy khổ sở cầu xin tôi, nói… Nói là phu nhân của ngài muốn đuổi bà ấy đi, bà ấy chỉ có thể nói dối như thế mới có thể ở lại nhà ngài, có chỗ an thân. Tôi nhìn bà ấy đáng thương như vậy mới không đành lòng…”

Tâm lý phòng ngự của Mục Đình Sâm triệt để sụp đổ, quả nhiên là như thế… An Tuyết Ly cái gì cũng lừa anh, sự có là một tay bà đạo diễn, vì anh bị phế một chân cũng là giả, vết thương xưa trong xương cốt của bà thì sao? Có phải đã từng thực sự chịu bạo lực nghiêm trọng không?

Anh cắn răng, tiếp tục hỏi: “Còn chuyện gì giấu giếm tôi không? Vết thương cũ trên người bà ấy có phải là thật không?”

Bác sĩ vội vàng nói: “Đây là thật! Kết quả lúc đó tôi còn hỏi bà ấy là có nên nói cho anh hay không, bà ấy nói cái này không quan trọng, có thể nói cho anh. Vết thương cũ nhiều năm trên người bà ấy, nửa câu tôi cũng không nói dối! Mục tiên sinh, chuyện này thật không thể trách tôi, không liên quan đến tôi…”

Biết được tất cả mọi chuyện muốn biết, động tác của Mục Đình Sâm có chút cứng ngắc đứng lên: “Ông biết đấy, một chữ cũng không được nói ra, hiểu chưa?”

Bác sĩ gật đầu như giã tỏi: “Vâng vâng vâng, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra, tôi thê!”

Đi từ bệnh viện ra, anh đứng ở trước xe châm một điều thuốc là, hôm nay hút liên tục quá nhiều, phổi có chút khó chịu, ho khan cũng nghiêm trọng hơn.

Nghĩ đến An Tuyết Ly, anh đã cảm thấy đau đầu. Sau khi tìm được An Tuyết Ky thì nên làm gì? Tiếp tục đưa bà vào bệnh viện tâm thần trị liệu? Bà ấy sẽ can tâm tiếp nhận trị liệu sao? Hay là vẫn tiếp tục chơi tiếp mục trốn tìm? Mặc kệ như thế nào, đều phải tìm ra bà ấy đã, biết rõ bí mật của bà, chính anh cũng có thể cảm giác được, An Tuyết Ly đối với anh tốt quá mức, tốt đến cố chấp.

Chờ đến khi thuốc lá ở ngón tay cháy hết, anh mới lái xe đến trang viên Diệp gia, chắc là Diệp Quân Tước bị An Tuyết Ly đâm bị thương, khả năng rát lớn, anh phải đi hỏi chi tiết một chút, từng bước xác nhận. Vốn dĩ anh còn tưởng rằng An Tuyết Ly là kiểu phụ nữ trói gà cũng không chặt, hiện tại xem ra, hình như là không phải.

Đến trang viên Diệp gia, thấy Diệp Quân Tước, anh liền trực tiếp hỏi: “Lúc ấy là tình huống như thế nào? Dù anh không thấy rõ hình dáng của người phụ nữ kia thì cũng phải có chút đặc trưng chứ?”

Mặc dù Diệp Quân Tước bị thương, nhưng vẫn nhìn như người không có chuyện gì vậy, chỉ là sắc mặt có hơi tái nhọt: “Đặc trưng…? Cao cao gầy gò, dáng người khá đẹp, tóc dài, được cuốn lại, cũng không biết vẻ ngoài có đẹp hay không. Anh chạy tới đây không phải là vì quan tâm tôi chứ? Thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây.”

Khúc Thanh Ca đang ôm con ở một bên nghe thấy Diệp Quân Tước bình luộn về người phụ nữ khác, hướng ánh mắt bất mãn về phía anh, đối với một người phụ nữ đâm mình hai đao còn đánh giá tốt như thé, thật sự là lúc nào cũng không quên thưởng thức, háo sắc thật đúng là bản chất của đàn ông, loại tình huống lúc ấy lại còn có thể chú ý tới dáng người đối phương thế nào!

Diệp Quân Tước nhận được ánh mắt của Khúc Thanh ca, anh ta giả bộ như không nhìn thấy, còn cười cười với Tiểu Nhuế Nhuế trong lòng cô.

Mục Đình Sâm tức giận nói: “Ai quan tâm anh? Ít ở đó tự suy luận lung tung đi, tôi chỉ là… tìm hiểu tình hình một chút.”

Ánh mắt Diệp Quân Tước khẽ động: “Ha ha, anh hoài nghi người kia là dì nhỏ của anh đi? Anh đừng giấu tôi, kỷ thật tôi cũng hoài nghỉ là bà ấy, nhưng là dù sao cũng không nhìn thấy mặt, tôi cũng chỉ gặp bà ấy có một lần ở công ty, không có cách nào xác nhận, quan trọng nhất là, không phải bà ấy bị phế mất một chân sao? Người động thủ làm tổn thương tôi cơ thể còn đầy đủ, thân thủ còn rất linh hoạt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK