*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô dồn hết can đảm đi đến trước phòng anh, nhẹ nhàng gõ của: “A Trạch, anh đã ngủ chưa?”
Bên trong không có động tĩnh gì nhưng rất nhanh cánh cửa đã mở ra, A Trạch đứng trước của nhìn cô: “Sao thế?”
Cô có chút chần chừng mà cúi đầu, không biết nên mở miệng thế nào. Qua một lúc lâu, An Nhã mới lấy hết dũng khí nói ra: “Em cảm thấy… chúng ta có thể thử. Nếu anh cảm thấy không thích hợp thì chúng ta chia tay, em tuyệt đối không quấy rầy anh nữa. Chỉ là em cảm thấy… chúng ta đã có con với nhau nên thử đến với nhau cũng không phải chuyện xấu gì, lỡ như thật sự có thể thì sao? Đứa bé cũng sẽ có được một gia đình hoàn chỉnh.”
Thế nhưng, An Nhã không nghe được câu trả lời của A Trạch, trong lòng cô dần dần nặng nề và không dám ngước mắt lên nhìn anh nữa. Cô có chút hối hận vì sự sơ suất của bình, nếu như người ta chẳng hề có suy nghĩ đó thì sao? Nếu như cô không phải loại hình phụ nữ mà anh thích thì sao? Cô làm vậy có thể xem như đang dùng đứa con để đe dọa đạo đức của anh hay không?
Giữa lúc An Nhã đang bắt an thì A Trạch nhàn nhạt lên tiếng: “Thời gian không còn sớm nữa, em về phòng nghỉ ngơi đi.”
Cô im lặng, không nhắc nổi bước chân. Quả nhiên anh không có suy nghĩ đó nên mới trực tiếp bỏ trống đáp án.
Qua một lúc, An Nhã hít sâu một hơi rồi ngẳng đầu mỉm cười nhìn anh: “Anh cứ xem như em chưa nói gì cả, ngủ ngon.”
Vào thời điểm cô quay người chuẩn bị rời đi, A Trạch mở miệng: “Trước khi ngủ em nhớ mở máy sưởi và máy phun sương để không bị khô quá. Sáng mai em muốn ăn gì?”
Bước chân của An Nhã dừng lại: “Thật ra anh không cần đối xử tốt với em như vậy, số nhà đất cũng không cẩn để tên của em.
Là do em tự quyết định sinh đứa bé ra nên anh không cần cảm thấy phải chịu trách nhiệm.”
“Anh buồn ngủ rồi.” A Trạch nói xong liền đóng cửa lại.
An Nhã lại hít sâu một hơi, cô không tài nào hiểu được trong lòng anh đang nghĩ gì. Rõ ràng anh không thích cônhưng lại đối xử với cô tốt như vậy Tối hôm đó, An Nhã có chút mắt ngủ, bởi vì đến hậu kỳ mang thai nên cơ thể của cô luôn đau nhức. Nhất là vào giữa đêm thì cô càng không chợp mắt nồi, khiến cho cả ngày đều trong trạng thái thiếu ngủ. Thế nhưng, tuy rằng hai mắt cô cứ muốn nhắm lại nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo nên cô đã suy nghĩ rất nhiều.
An Nhã trằn trọc một lúc lâu lại rời giường vào nhà vệ sinh, lát sau trở về phòng thì cô trông thấy màn hình điện thoại ở đầu giường sáng lên. Cô thường để điện thoại ở chế độ im lặng để tránh những cuộc gọi đến từ những người giới thiệu sản phẩm và tin nhắn rác làm phiền giấc ngủ của cô, thật sự rất phiền.
Cô ta cầm điện thoại lên xem, khi cô trông thấy tin nhắn gửi đến của A Trạch liền ngạc nhiên. Rõ ràng hai người chỉ cách nhau một cách tường nhưng tại sao anh còn nhắn tin cho cô ta?
An Nhã mở tin nhắn đến, nội dung là: “Không ngủ được sao?”
Cô tưởng rằng vì động tác vào nhà vệ sinh có chút lớn tiếng nên làm ồn đến anh nên trả lời: “Không có, em đánh thức anh rồi, thật ngại quá.”
A Trạch không phản hồi nữa, sắc trời dần tối đen và thế giới cũng dần yên tĩnh trở lại.
Mùng 3, Mục Đình Sâm nhận được cuộc điện thoại báo rằng công ty nước ngoài xảy ra chút chuyện nên anh không thể không qua đó gấp.
cũng lớn gấp đôi rồi, mà những thứ này cũng không phải thức ăn có hại. Cậu cũng thật là, làm mẹ như cậu cũng hả khắc quá đi?
Sau này con gái của mình muốn ăn gì thì mình sẽ để nó ăn, chỉ cần là những gì mà nó ăn được thì mình sẽ không ngăn cản đâu. Trẻ con mập một chút cũng không sao, lớn lên rồi sẽ tự động trở nên mảnh mai thôi, đâu cần phải kỹ càng đến mức như vậy làm chị. Năm mới mà Mục Đình Sâm vẫn phải đi công tác mà cậu có thể vui vẻ để anh ấy đi sao?”
Ôn Ngôn bát lực nói: “Còn có làm gì cơ chứ? Giữ anh ấy ở lại thì cũng đâu có tác dụng gì, đến việc thay tã cho Tiêu Đoàn Tử mà anh ấy cũng ghét bỏ rồi. Trước tiên đừng nói mấy chuyện này, mình càng ngày càng cảm thấy cậu sẽ sinh bé trai. Mình nhìn thấy hình dạng của bụng cậu cũng không khác gì mấy so với lúc mình mang thai Tiểu Đoàn Tử.”
Trần Mộng Dao tức giận trừng mắt nhìn cô một cái: “Nói gở gì đấy? Chúng ta đã quyết định trở thành thông gia của nhau rồi mà, nếu sinh con trai thì biết phải làm sao? Cho dù mình có sinh con trai thì mình vẫn có thể mang thai đứa thứ hai, cho đến khi sinh được một đứa con gái mới thôi.”
Nghe Kính Thiếu Khanh nghe vậy, sắc mặt liền đen như đáy nồi: “Thôi đi, sinh một đứa là đủ rồi. Em mà sinh nữa thì người chịu tội là anh đây này.”
Trần Mộng Dao tiện tay cầm một viên hạt dẻ cười lên ném về phía anh: “Có phải anh thấy phục vụ em rất phiền không? Cái thai đầu tiên này cũng đâu phải tại em ép anh, chẳng phải tại anh sao? Em còn trẻ như vậy mà đã bị anh lừa cho trở thành bà mẹ, em còn chưa nói gì đây này. Vậy mà anh lại than trời oán đất.”
Kính Thiếu Khanh bắt được ngay viên hạt dẻ cười, sau khi tách vỏ liền nhét vào miệng cô: “Nói thật, đứa bé này nằm ngoài ý muốn của anh. Thật sự anh không nghĩ đến em sẽ mang thai.”
Câu nói này của anh đã chọc phải tổ ong, Trần Mộng Dao ngắt tay anh đau điếng: “Vậy thì anh quản tốt cây súng của anh đi, đừng để nó bắn loạn!”
Ôn Ngôn nghe đến mặt đỏ tai hồng, lập tức bịt tai của Tiểu Đoàn Tử lại: “Phi lễ chớ nghe!”
Trần Mộng Dao cười đến khó thở: “Nó còn nhỏ như vậy thì nghe hiểu cái rắm! Cậu cần gì phải nghiêm túc như vậy chứ?
Nghĩ đến lúc sinh con thì mình vẫn có chút sợ sệt, vừa nghĩ đến cảnh cậu sinh em bé thì mình lại cảm thấy bụng mình hơi đau. Tiểu Ngôn này, cậu nói thật với mình đi, sinh thường hay sinh mỏ tốt hơn? Loại nào sẽ ít đau hơn?”
Ôn Ngôn không muốn dọa sợ cô nhưng lại chẳng biết phải lừa cô bằng cách nào: “Bụng của cậu cũng to như vậy rồi, không cần biết như thế nào thì vẫn phải sinh con ra. Sao có thể né tránh được nữa chứ? Mình chưa từng sinh thường nên không biết cảm giác như thế nào. Nhưng nghe nói sinh thường sẽ tốt hơn một chút, nếu như điều kiện thích hợp thì sinh thường là tốt nhất và hồi phục rất nhanh. Còn sinh mỏ… lúc phẫu thuật sẽ không thấy đau đớn nhưng sau khi phẫu thuật xong sẽ đau đấy, nỗi đau đó có thể khiến cậu ghi nhớ suốt một năm đi? Vừa nghĩ đến thì mình lại thấy sợ hãi rồi.”
Trần Mộng Dao suy tư: “Vậy sao… vậy mình vẫn nên sinh thường.”
Ôn Ngôn định bảo cô rằng muốn sinh thường hay sinh mổ không nằm ở quyết định của mình nhưng lại không dám nói ra, sợ sẽ dọa phải Trần Mộng Dao. Theo cái cách ăn uống của Trần Mộng Dao thì đứa bé trong bụng không hề nhỏ, đến lúc sinh thường cũng phải chịu tội mà thôi.
Buỏi chiều, sau khi Ôn Ngôn về đến Mục trạch thì Lâm quản gia đưa cho cô một kiện hàng, bảo rằng do người của Ôn gia gửi đến. Mà người của Ôn gia thì chỉ có Ôn Chí Linh bọn họ thôi.
Cô tháo kiện hàng ra, bên trong là đặc sản và người gửi là Ôn Hạo. Thằng nhóc này… cũng xem như có lương tâm mà ghi nhớ cô đã đối xử tốt với mình, nếu đổi lại là vợ chồng Ôn Chí Linh thì không được như vậy rồi.