Đường Xán cau mày lại, nói: “Cô ấy không ở đây, việc của con và cô ấy không cần mẹ lo, cô ấy cũng không cần thiết phải gặp mẹ. Mẹ có thể tỏ vẻ với con nhưng mà không được tỏ vẻ với cô ấy.”
Nhìn thấy Đường Xán bảo vệ Đường Xán đến như vậy, trong lòng của Bạch Mộ Tình lại càng khó chịu, càng cảm thấy căm ghét Từ Dương Dương hơn: “Sao nào? Mẹ đến nói cô ta một câu cũng không được à?
Trước đây nghe người ta nói có vợ rồi là sẽ quên mắt mẹ, câu nói này quả là không sai, trong mắt của con thì mẹ ruột mình còn không bằng một người ngoài có đúng không?”
Từng tế bào trên người của Đường Xán đều đang kháng cự không còn muốn nói chuyện tiếp với Bạch Mộ Tình nữa, anh không để cho Bạch Mộ Tinh ở đây là một quyết định đứng đắn, bởi vì Từ Dương Dương thường xuyên đến đây, hai người này mà chạm mặt nhau, chắc chắn là sẽ không phải là cảnh tượng gì hài hòa cả, đến lúc đó anh bị kẹt ở giữa thì cũng sẽ chẳng dễ chịu gì.
Biết được là Bạch Mộ. Tinh đến đây, Từ Dương Dương còn nhất quyết muốn lộ mặt, bây giờ không giống như là trước đây, không gặp mặt là không hề thực tế.
Đường Xán không cần biết là khuyên bảo đến thế nào thì Từ Dương Dương vẫn kiên trì đến đây, anh thấy rất bất lực, đợi lát nữa hai người phụ nữ này mà gặp nhau chắc anh sẽ điên mất.
Chẳng bao lâu sau, Từ Dương Dương đã đến rồi, là dùng chìa khóa mở thẳng cửa đi vào. Bạch Mộ Tỉnh chỉ cần nghĩ đến bản thân mình vừa rồi còn phải đứng ở ngoài cửa bị gió thổi đến nửa ngày, trong lòng bà ta lại càng thấy khó chịu vô cùng, không hè tỏ ra hòa nhã với Từ Dương Dương.
Từ Dương Dương không đề tâm thái độ của Bạch Mộ Tinh, tỏ ra rất dễ gần: “Dì à, dì đã ăn cơm chưa? Cháu đã gọi đồ ăn ở bên ngoài, chắc là sẽ đưa đến nhanh thôi, Đường Xán vừa rồi ở nhà cháu cũng chưa kịp ăn cơm, cháu đã đặt hai suát rồi.”
Bạch Mộ Tinh khó chịu nói: “Tôi sẽ không ăn đồ ăn gọi (Là ¡ tt.) <1 đồ không sạch sẽ ăn vào thì sẽ sinh bệnh mắt. Xán Xán, con chẳng phải cũng là chưa ăn đấy thôi? Chúng ta đi ra ngoài ăn đi.”
Từ Dương Dương có chút khó xử, cắn môi không nói gì nữa.
Đường Xán thấy vậy, nói với vẻ không vui: “Con không đi, mẹ tự mình đi đi, con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”
Bạch Mộ Tinh đương nhiên là không chịu: “Mẹ ở đây lạ nước lạ cái, con để mẹ đi đâu ăn đây? Con mà không đi thì mẹ để Từ Dương Dương đưa mẹ đi.”
Từ Dương Dương đi đến kéo tay áo của Đường Xán: “Đi mà…”
Đường Xán không muốn cô phải nhẫn nhịn như thế, lại biết rõ tính cách của cô là như thế, cuối cùng thì không có cách nào khác, vẫn là làm theo ý của Bạch Mộ Tỉnh.
Đến nhà hàng, Bạch Mộ Tình ngồi xuống trước, nói với nhân viên phục vụ: “Hai bộ đồ ăn là được rồi.” NóÌ xong, bà ta quay ra nhìn Từ Dương Dương: “Chắc là cô đã ăn rồi đúng không?”
Từ Dương Dương gật đầu, trong lòng có chút khó chịu. Bạch Mộ Tinh ghét cô, cô có thể hiểu được, nhưng mà ghét đến mức này thì khiến cho người khác không thể hiểu được, đây rõ ràng là nhằm vào cô mọi lúc mọi nơi, đến mẹ cô cũng không hề đối xử với Đường Xán như thế.
Đường Xán nhẫn nhịn thái độ của Bạch Mộ Tinh đã đến vạch cảnh báo rồi, anh có cảm giác chỉ muốn đưa Từ Dương Dương rời khỏi nhà hàng này ngay lúc này, nhưng mà vẫn cố kiềm chế lại.
Bạch Mộ Tinh nhìn thấy Đường Xán không có phản ứng gì lớn, tỏ ra khá đắc ý: “Trước đây tôi có nghe Xán Xán nói là hiện giờ hai người vẫn không ở với nhau? Hai đứa chẳng phải là đã kết hôn rồi sao? Tại sao lại vẫn không ở cùng với nhau? Là cô không nỡ rời khỏi nhà mẹ đẻ sao?”
Từ Dương Dương không biết phải giải thích như thế nào, cũng không thể nào nói sự thật được, nói là người nhà vẫn không hài lòng với Đường Xán sao?
Vậy thì chắc chắn là Bạch Mộ Tinh sẽ càng ghét cô ấy hơn: “À… không phải vậy…”
Nhìn thấy cô khó xử như thế, Đường Xán liền trả lời thay cho cô: “Là vì nhà cô ấy ở gần nơi làm việc hơn, ở đâu thì cũng như nhau. Mẹ không cần bận tâm đến chuyện của hai tụi con, lo cho bản thân mẹ là được rồi.”
Bạch Mộ Tỉnh liền cao giọng nói: “Con là con trai của mẹ, tại sao mẹ lại không hỏi được chứ? Chuyện của con mẹ có tư cách hỏi. Đường Xán làm việc tốt như thế, Từ Dương Dương, một tháng thì cô kiếm được mấy đồng chứ? Vì chút tiền như thế mà ngày nào cũng ở nhà mẹ đẻ, thế thì có khác gì với chưa kết hôn đâu? Xán Xán cũng không còn nhỏ nữa, hai đứa định khi nào mới sinh con chứ? Làm người không được ích kỷ như thế.”
Từ Dương Dương bị nói đến mức chỉ biết cắn môi không nói gì, Đường Xán không còn nhịn nỗi nữa: “Bà có thể im miệng đừng có nói nữa được không? Tôi nói rồi, đây là việc của tôi và cô ấy, không liên quan gì đến bà hết, bà là mẹ tôi không sai, nhưng đấy là việc riêng của tôi, bà không thể kiểm soát được chuyện này! Cô ấy kiếm được bao nhiêu tiền cũng không có vấn đề gì hết, chỉ cần cô ấy thấy vui là được rồi. Miệng bà nói không hài lòng việc cô ấy ở nhà của mẹ đẻ, nếu cô ấy mà chuyển đến ở chỗ tôi, thì bà chỉ càng không vừa mắt cô ấy thôi đúng không?”
Bạch Mộ Tinh tức giận đến nỗi lông ngực không ngừng phập phồng: “Đường Xán! Là con nhìn mẹ không vừa mắt đáy hả? Mẹ nói cái gì là con cũng phải phản bác lại, mẹ là bề trên, nói cô ta hai câu cũng không được sao? Sao cái gì con cũng bênh vực cô ta vậy, có quỷ báu đến mức đáy không?”
Đường Xản kéo Từ Dương Dương đứng dậy: “Chúng ta đi thôi, để bà ta tự ăn một mình.”
Bạch Mộ Tinh cuống lên: “Đường Xán! Con thế là ý gì hả? Con bỏ mẹ lại một mình ở đây sao?”
Đường Xán đanh mặt lại nói: “Đúng thé, bằng không còn thế nào nữa? Ở lại để tiếp tục nghe bà xỉa xói, trách mắng vợ tôi à? Dựa vào cái gì chứ? Bà muốn nói tôi thế nào cũng được, nhưng mà bà không nên nhắm vào cô ấy. Cuộc hôn nhân này không còn nữa.., trước đây bà không hề xuất hiện trong cuộc sống của tôi, bây giờ tôi cũng hy vọng chúng ta đừng có gây phiền phức cho nhau nữa, đây chính là cách nghĩ hiện giờ của tôi.”
Câu nói này thì có vẻ là có chút quá đáng. Bạch Mộ Tinh đã đỏ hẳn lên, tức đến nỗi nói chuyện mà giọng đã run rẫy: “Con vì con đàn bà này mà đi nói chuyện với mẹ của mình như thế sao? Hả?”
Đường Xán nghiến chặt hai hàm răng, thái độ li) H5 Từ Dương Dương thì khẽ khuyên: “Đường Xán…
Đừng như vậy mà, hay là em đi về trước vậy? Anh ở lại cùng ăn với mẹ anh nhé.”
Đường Xán không nói gì cả, chỉ đưa cô rời khỏi nhà hàng, anh cũng không phải là đứa trẻ ba tuổi, có thể phân biệt được phải trái, đúng sai, tuyệt đối không thể vì đối phương là mẹ mình mà anh cứ nhẫn nhịn như thế.
Quay về đến biệt thự, Từ Dương Dương nhìn đồng hồ xem thời gian rồi nói: “Em phải đi về trước đây, đợi lát nữa mẹ anh quay về thì hai người nói chuyện với nhau cho tốt, đừng có mà cãi nhau. Mẹ em không cần biết là đối xử với anh như thế nào thì anh vẫn nhẫn nhịn được, thế nên mẹ anh có không tốt với em như thế nào thì em cũng có thể nhịn được mà. Thời gian trôi qua thì sau này mọi chuyện đều sẽ tốt hơn thôi, không có gì là ghê gớm cả.”
Đường Xán đột ngột kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô như là sợ cô chạy mắt vậy: “Em đừng đi có được không?”