Hôm sau, có thêm một người cùng đi đến công ty.
An Tuyết Ly nói muốn đến công ty của Mục Đình Sâm ứng tuyển, theo quá trình bình thường vào công ty, tuyệt đối không đi cửa sau, chuyện này với việc Ôn Ngôn đề xuất cho Từ Dương Dương một chức vị hoàn toàn tương phản.
Lúc này Ôn Ngôn mới biết được, người dì nhỏ xinh đẹp này, còn bản lĩnh khác thường, người ta trình độ cao, kiến thức rộng, từng làm không ít phương diện, đại bộ phận chức vị ở Mục thị bà ấy đều có thể nhẹ nhõm đảm nhiệm, căn bản không cần đến cửa sau.
Một ngày này, trên dưới Mục thị trên dưới đều bàn luận, bên người Mục Đình Sâm đột nhiên có thêm một người con gái, còn là đích thân đưa đón.
Đến Đường xán cũng nhịn không được hỏi Ôn Ngôn: “Người con gái kia là ai vậy? Sao cô có thể bình tĩnh như: thế chứ? Không có một chút cảm giác nguy cơ sao?”
Ôn Ngôn ngòi trên ghế làm việc nghiêng chân không mặn không nhạt nói: “Đó là dì nhỏ của anh ấy, nhìn qua hơn ba mươi tuổi, thực tế là đã bốn mươi năm rồi, tôi có thể có cảm giác nguy cơ gì chứ? Vẻ ngoài với mẹ anh ấy như một khuôn đúc ra, tôi có thể nghĩ lung tung cái gì chứ?
Đường Xán “ha ha” cười ra tiếng: “Mẹ nó chứ tôi thật sự không nhìn ra cô ta lớn tuổi như thế rồi, đều nói cái tuổi đuổi xuân đi, là trừ cô ta ra sao? Nếu không thì chính là làm đẹp không ít, kéo da gì đó, người có tiền đều làm như vậy, sau này trên mặt tôi có nếp nhăn, tôi cũng đi làm như TH Ngày thứ hai An Tuyết Ly liền đến công ty đi làm bình thường, đương nhiên mỗi ngày là cùng Mục Đình Sâm, Ôn Ngôn đến, dù sao cũng tiện đường, không đáng ai đi đường nấy, lúc trước đều là Trần Nặc lái xe, Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn ngồi ở ghế sau, hiện tại biến thành Mục Đình Sâm ngồi ghế cạnh tài xé, Ôn Ngôn và An Tuyết Ly ngồi ở ghế sau.
An Tuyết Ly đảm nhiệm bộ tổng thanh tra ở Mục thị, công ty phạm vi lớn, không cùng tầng lầu với Ôn Ngôn, chỉ có thời điểm tối về nhà, mới tụ cùng một chỗ, kỳ thật mà nói đối với Ôn Ngôn ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ là An Tuyết Ly quá thân cận với Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử đến mức cô có cảm giác bị xa lánh.
Cuối tuần, Ôn Ngôn mang theo Tiểu Đoàn Tử ra ngoài tìm Trần Mộng Dao ăn cơm, thời điểm hai người trò chuyện ở tiệm lẫu của Hứa Vinh Hoài nhắc đến An Tuyết Ly, thần sắc Trần Mộng Dao quái đản nói: “Trong lòng cậu khẳng định có chút cảm giác không thoải mái, mặc kệ đối phương là ai, chỉ cần là phụ nữ xinh đẹp xinh đẹp, xuất hiện ở bên cạnh người đàn ông của mình, cho dù là họ hàng, cũng sẽ khó chịu, đây là thiên tính của phụ nữ.
Huống chỉ nghe cậu nói, dì nhỏ của anh ấy còn “dính” anh ấy như vậy, đến Tiểu Đoàn Tử cậu cũng không giữ được, đổi là mình mình cũng khó chịu, dù sao một cái đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ quấy rối cuộc sống của cậu, đừng nói là dì nhỏ của Mục Đình Sâm, xem như mẹ ruột, không thoải mái cũng không có gì lạ đi? Mình có thể hiểu được cảm giác của cậu, lúc trước trong cuộc sống của hai người không có người ngoài xuất hiện, sẽ rất không quen.”
Ôn Ngôn có chút phiền muộn: “Nhưng người ta dù sao cũng là dì ruột của anh ấy, mình có tư cách gì không thoải mái? Mình sống cùng Mục Đình Sâm nhiều năm như vậy, đột nhiên xuất hiện thêm một dì nhỏ, đúng là không quen, nhưng cũng chỉ có thể chằm chậm quen thuộc. Sau này bà ấy chuyển ra ngoài là được rồi, nhưng mà trước mắt bà ấy sẽ không đi.”
Nồi lầu còn chưa ăn xong, Kính Thiếu Khanh liền gọi điện thoại tìm Trần Mộng Dao, Trần Mộng Dao bị thúc không chịu được, vô cùng lo lắng cấp tốc ăn xong liền chạy. Cô hiện tại là đối tượng bảo hộ của cả nhà, Kính Thiếu Khanh chỉ sợ không nhìn cô một cái cô liền chạy đi ăn đồ bậy bạ.
Lúc Ôn Ngôn mang theo Tiểu Đoàn Tử đang định trở về, An Tuyết Ly đột nhiên gọi điện thoại tới: “Cô đang ở bên ngoài đúng không? Muốn đi làm đẹp chung không?”
Đây là lần đầu tiên An Tuyết Ly chủ động mời cô, cô nghĩ đến đây là một cơ hội tốt tìm hiểu thân quan với nhau, liền không cự tuyệt: “Được ạ, thế nhưng Tiểu Đoàn Tử đang đi cùng cháu, không tiện lắm nhỉ? Để cháu mang Tiểu Đoàn Tử về nhà trước đã?”
An Tuyết Ly nói: “Không cần, tôi bảo Trần Nặc lái xe đưa dì đến thẩm mỹ viện, chờ chút nữa bảo cậu ấy đưa Tiểu Đoàn Tử đi chơi ở phụ cận là được rồi, làm mặt cũng không tốn bao lâu, tôi gửi địa chỉ cho cô, cô bắt xe đến đi.”
Sau khi điện thoại cúp máy, rất nhanh Ôn Ngôn nhận được địa chỉ An Tuyết Ly gửi tới, là một thẳm mỹ viện lớn ở Đề Đô, đối với người không hay bảo dưỡng như cô mà nói, địa phương như vậy tương đối lạ lẫm, nói đơn giản là, số lần cô đến thầm mỹ viện đếm trên đầu ngón tay.
Đến lúc đó, Trần Nặc mang Tiểu Đoàn Tử đi, sau khi An Tuyết Ly về nước lần đầu tiên tới thẩm mỹ viện, xe nhẹ đường quen làm thẻ, xem ra trước kia ở nước ngoài cũng bảo dưỡng không ít.
Tiến vào phòng riêng, An Tuyết Ly đột nhiên nhíu nhíu mày: “Trưa nay cô ăn lẫu sao? Mùi có chút nặng.”
Giống như là nghe thấy trong đầu cô đang suy nghĩ gì, An Tuyết Ly thản nhiên nói: “Không phải Đình Sâm nói cho tôi biết, tự tôi đoán ra, lúc mẹ nó mắt, sau khi tôi nhận được tin tức liền đoán ra, vốn chính là chuyện tất nhiên.”
Chuyện tắt nhiên? Vì sao lại trở thành tất nhiên? Ôn Ngôn không hiểu, tình huống không đúng, cô cũng không tiện hỏi kỹ.
Sau khi đi từ thẩm mỹ viện ra, An Tuyết Ly đột nhiên nhìn chằm chằm Ôn Ngôn nói: “Tôi không tin trong lòng cô không hận Đình Sâm, đã hận, làm sao có thể yên ổn ở chung rồi sinh con?”
Ôn Ngôn đang muốn nói chuyện, Trần Nặc ôm Tiểu Đoàn Tử trở về, lập tức một đoàn người liền lên xe, mặt ngoài nhìn qua bình an vô sự, nhưng trong lòng Ôn Ngôn lại giống như chôn xuống một hạt giống, đang tùy ý mọc rễ nảy mầm. An Tuyết Ly là hoài nghi cô ở cạnh Mục Đình Sâm có ráp tâm không tốt sao? Không phải lần đầu tiên có người hoài nghỉ như thế, nếu như là người không liên quan, cô không cần để ý, nhưng mà người này lại là dì nhỏ của Mục Đình Sâm.
Trở lại Mục trạch, An Tuyết Ly liền bế Tiểu Đoàn Tử gọi Mục Đình Sâm vào thư phòng, nói là nói chuyện của công ty.
Ôn Ngôn một mình ở phòng khách, giống như là người ngoài cuộc.
Buổi tối lúc đi ngủ, chỉ có cô và Mục Đình Sâm, cô mới thận trọng nói: “Em cảm thấy… dì nhỏ của anh không thích em.”
Chương 932: Em Đang Tức Giận?
Mục Đình Sâm hôn vào trán cô một cái: “Nói linh tỉnh cái gì đó? Dì không phải không thích em đâu, buổi chiều ở thư phòng dì còn nói mang em cùng đi thẳm mỹ viện nữa. Chỉ là em không quá quen thuộc với dì mà thôi, thời gian dài qua là tốt rồi, tính cách của dì ấy vẫn tương đối dễ ở chung.”
Ôn Ngôn không biết nên làm sao nói với anh, cô không muốn đánh vỡ ấn tượng tốt đẹp về người thân với anh, hi vọng sau này sẽ từ từ tốt lên.
Cô còn đang tâm phiền ý loạn, Mục Đình Sâm lại nghĩ đến chuyện khác, hôn vào môi cô.
Ngay khi cô nhắm mắt yên tĩnh tiếp nhận nụ hôn của anh, bầu không khí càng nóng cực điểm, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Mục Đình Sâm nhíu mày hỏi: “Ai vậy?”
Ngoài cửa vang lên giọng nói của An Tuyết Ly: “Là di, Đình Sâm. Bên ngoài trời mưa, vẫn còn đang có sắm, dì có thần kinh suy nhược, ngủ không được, có thể để Ôn Ngôn ngủ cùng dì không?”
Ôn Ngôn đang muốn ra hiệu để Mục Đình Sâm giúp cô từ chối, không ngờ tới cái tên không có não kia lại lập tức đồng ý: “Vâng, cháu bảo cô ấy qua đó ngay.”
Ôn Ngôn vỗ vỗ vào ngực anh một cái, hằm hừ nhìn anh chằm chằm, anh đối với An Tuyết Ly thật sự chính là có cầu thì có ứng, đến vợ cũng có thể cho đi, loại thời điểm này sao anh không tỉnh trùng lên não mà kiên định một chút?
Mục Đình Sâm cười bắt lấy tay cô hôn lên một cái, thấp giọng nói: *Được rồi được rồi, em đi ngủ với dì nhỏ đi, anh nhìn giấc ngủ của dì ấy có vẻ không tốt, mỗi sáng sớm đều giống như chưa tỉnh ngủ vậy, có lẽ là lớn tuổi có chứng gì đó liên quan đến giác ngủ.”
Ôn Ngôn không có cách nào, chỉ có thể đến phòng An Tuyết Ly, ngủ cùng một người phụ nữ xa lạ, toàn thân Ôn Ngôn cũng không được tự nhiên, cô và Mục Đình Sâm cùng ngủ cũng mất một thời gian dài để thích ứng, đêm nay nhất định mắt ngủ.
Đầu tiên cô còn tưởng là An Tuyết Ly thật sự là thần kinh suy nhược ngủ không được, không ngờ tới lúc cô còn chưa buồn ngủ, người ta đã ngủ rồi.
Cả đêm hầu như cô không ngủ được, ngày thứ hai mắt đã như gấu trúc, An Tuyết Ly lại tinh thần sung mãn, còn nói với Mục Đình Sâm là có người ngủ chung thật tốt, đi ngủ cũng an tâm…
Trong lòng Ôn Ngôn buồn khổ không thôi, An Tuyết Ly ngủ ngon, cô thì sắp bị hành hạ đến chét rồi.
Đến công ty, cô trực tiếp đi thẳng vào văn phòng Mục Đình Sâm ngủ bù, vẻ mặt Mục Đình Sâm vô cùng nghỉ hoặc: “Tối qua em với dì nhỏ nói chuyện phiếm đến khuya sao?
Sao lại giống như chưa tỉnh ngủ thế kia?”
Cô tức giận nói: “Căn bản không có nói chuyện phiếm, một câu chưa nói dì ấy đã ngủ mắt, em không quen, lạ giường, một đêm không chợp mắt. Cầu xin anh đó, sau này đừng để em ngủ cùng dì nữa, dì không có chứng giấc ngủ, cũng không có thần kinh suy nhược, hiện tại là em thần kinh suy nhược! Anh biết em không quen ngủ cùng người khác mà, không phải dì thích Tiểu Đoàn Tử như vậy sao? Lần sau anh để Tiểu Đoàn Tử bồi dì đi!”
Mục Đình Sâm đau lòng vuốt vuốt tóc của cô: “Được được, lần sau không để em đi, em ngủ bù đi, anh sẽ làm việc nhẹ nhàng, không phiền đến em, buỏi tối chúng ta ra ngoài ăn đi, muốn ăn cái gì tùy em.”
Ôn Ngôn theo bản năng hỏi: “Dì nhỏ cũng cùng đi sao?”
Anh trả lời rất tự nhiên: “Đương nhiên, người ta là khách, chúng ta cũng không nên ra ngoài ăn mà để dì ở nhà mà?
Đến lúc đó cũng dẫn cả Tiểu Đoàn Tử đi, người một nhà cùng đi tốt biết bao.”
Ôn Ngôn thở dài một tiếng, nhắm mắt lại đi ngủ, cái gì cũng không muốn nói nữa, thích thế nào thì thế đáy đi.
Một giấc này của cô, trực tiếp ngủ thẳng tới buổi chiều, cuối cùng vẫn là sau khi Trần Nặc đem Tiểu Đoàn Tử đến công ty, An Tuyết Ly ôm Tiểu Đoàn Tử tới văn phòng Mục Đình Sâm, cô mới bị động tĩnh đánh thức.
An Tuyết Ly nhìn cô ngủ ở công ty, giống như lơ đãng nói: “Nếu là thực sự mệt rã rời, thì về nhà đi ngủ, ở công ty đi ngủ ảnh hưởng không tốt. Cô là Mục phu nhân, hoàn toàn có thể không cần làm việc, loại chuyện này, không cần làm cho người ngoài nhìn, không phải cũng làm bản thân mệt thêm sao? Không biết tính toán.”
Ôn Ngôn vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn có chút mơ hồ, không kịp phản ứng xem An Tuyết Ly có ý gì, ngược lại là thần sắc Mục Đình Sâm trở nên có chút kỳ quái: “Dì nhỏ, chỉ là tối qua cô ấy ngủ không ngon, lạ giường.”
An Tuyết Ly cười nói: “Được rồi, biết cháu đau lòng cho.
vợ, dì chỉ là thuận miệng nói một chút mà thôi, cũng không phải thật sự có ý chỉ trích ai, không cần che chở như thế.
Cháu nói sớm là cô ta lạ giường thì dì đã không bắt cô ta ngủ cùng dì rồi.”
Ôn Ngôn ngơ ngơ ngác ngác, kịp phản ứng, lên tiếng nói: “Xưa nay cháu không làm việc cho người ngoài nhìn, bản thân không thẹn với lương tâm là tốt rồi, cháu làm việc ở đây, cũng là đường đường chính chính bằng sức mình cầm tiền lương.”
Có thể do vừa tỉnh ngủ có chút bực bội, ngữ khí của cô có chút cứng nhắc, biểu lộ cũng tương đối nghiêm túc, bầu không khí đột nhiên liền trở nên quái dị.
Mục Đình Sâm có chút đau đầu: “Chuyện đó… anh cũng bận sắp xong rồi, đi thôi, đi ăn cơm.”
Đến dưới tầng để xe của công ty, An Tuyết Ly đột nhiên cười hỏi Ôn Ngôn: “Ôn Ngôn, không phải cô thực sự tức giận đó chứ? Tôi thật sự không có ác ý, chỉ là thuận miệng nói một chút thôi.
Ôn Ngôn ngủ gật còn chưa có tỉnh, thản nhiên nói: “Không có, dì nghĩ nhiều rồi.”
Mục Đình Sâm nhìn Ôn Ngôn từ kính một chút, nhíu mày, anh không nghĩ ở giữa hai người phụ nữ quan trọng này có mâu thuẫn gì, mẹ anh qua đời sớm, hiện tại gì nhỏ nghiễm nhiên đảm nhiệm chức vụ “mẹ chồng” Ôn Ngôn, quan hệ mẹ chồng nàng dâu thật sự khó ở chung như vậy sao? Sao Trần Mộng Dao lại có thể ở cùng Hạ Lam hòa hợp như vậy?
Trong quá trình ăn cơm, trạng thái Ôn Ngôn chậm rãi khôi phục lại, giống như không có chuyện gì mà chăm sóc Tiểu Đoàn Tử ăn uống, An Tuyết Ly và Mục Đình Sâm nói chuyện phiếm cô cũng không muốn xen vào, dù sao cũng không có gì có thể xen vào. Hết lần này tới lần khác Mục Đình Sâm muốn tác hợp quan hệ cô và An Tuyết Ly, thỉnh thoảng sẽ có ý đưa cô vào chủ đề, cô cũng chỉ là cười cười không nói lời nào, cho nên bữa cơm này ăn có chút kì lạ.
Ăn cơm xong trở lại mục trạch, Mục Đình Sâm đi theo Ôn Ngôn đến phòng ngủ: “Em đang tức giận?”
Ôn Ngôn ở trước giương nhà vệ sinh tháo trang sức: “Không có.”
Anh không tin: “Em có gì có thể nói ra, anh biết, dì nhỏ đột nhiên trở về ở cùng nhà anh chưa thương lượng với em, chuyện này là anh không đúng, nhưng thực sự cũng là bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, anh không có cơ hội thương lượng với em. Có lẽ là em chưa quen trong nhà đột nhiên có thêm một người, không sao, dì cũng không ở lâu. Anh hi vọng thời gian dì ở đây, hai người có thể chung sống hòa hợp, được không?”
Ôn Ngôn nghiêng mặt qua bắt đắc dĩ nhìn anh: “Em nói là em không tức giận, buổi chiều dì ở công ty nói chuyện không dễ nghe, em cũng không so đo với dì, lúc ấy em chưa tỉnh ngủ, có khả năng là ngữ khí với thái độ chưa chú ý, nhưng em thật sự không tức giận, dì không hiểu rõ cách chúng ta ở chung, không biết em thật sự làm việc ở công ty hay là đục nước béo cò, những điều này em đều có thể hiểu được.”
*Sao em lại không thể sống chung hòa hợp với dì chứ, dù sao dì cũng là trưởng bối. Em đối với người lạ còn có thể khách khí, sao đối với dì lại không thẻ chứ? Thật không biết anh đang lo lắng cái gì. Còn nữa, đây là nhà anh, dì anh đến ở, anh có thể không thương lượng với em, em không có ý kiến… nhưng em cũng nói thật, em không muốn dì ở luôn chỗ này, dì chỉ là dì nhỏ của anh, không phải mẹ ruột, dì có cuộc sống riêng của mình, đối với cuộc sống của chúng ta cũng có ảnh hưởng.”
Chương 933: Bức Ảnh Biến Mắt.
Mặc dù cô nói thì nói như vậy, Mục Đình Sâm luôn cảm thấy nội tâm cô không phải nghĩ như vậy, hiện tại quả là ở: giữa không biết nên làm sao. Cuối cùng, anh thở dài: “Được rồi, hi vọng trong lòng em cũng nghĩ như vậy, tóm lại… mọi việc dễ thương lượng, nêu có chuyện gì em đều có thể bí mật nói với anh, chúng ta tận lực không… xung đột với tiểu dì, được không? Em là người phụ nữ của anh, anh chắc chắc là hướng về em, nhưng dì là dì nhỏ của anh, anh rất kính trọng dì ấy.”
Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Hừ, em đã nhìn ra, rồi, được rồi, anh đừng khó tính cằn nhằn nữa, đi nói chuyện với dì nhỏ đi, chút nữa dì lại tìm anh đấy. Em không quá am hiểu cách ở chung với trưởng bồi, sau này anh đừng tạo cơ hội cho em đơn độc chung đụng với dì nữa, nhất là đi ngủ với dì, toàn bộ thần kinh của em đều căng cứng rồi… Cuối cùng em cũng có thể cảm thận được tình cảnh của Đường Xán rồi, mỗi ngày đều ở trong nhà mẹ vợ vội vã cuống cuồng, vì Từ Dương Dương không nỡ đi, hiện tại mẹ anh ấy còn nhảy ra nữa, quả thật là…”
Mục Đình Sâm đáp, sau đó liền đi xuống lầu.
Đêm nay cũng là mưa to không ngừng, nương theo sắm sét vang dội, An Tuyết Ly cũng không gọi Ôn Ngôn đi ngủ cùng nữa.
Tối nay Mục Đình Sâm và Ôn Ngôn hai người có chút quá “tận hứng”, đến đêm khuya mới yên tĩnh. Sau khi Mục Đình Sâm ngủ, Ôn Ngôn có chút khát, liền đi xuống lầu tìm nước uống, trên đường về phòng ngủ, mơ hồ thấy cửa thư phòng nửa mỏ, cảm thấy nghỉ hoặc, bình thường cửa thư phòng đều là đóng. Cô đi lên trước muốn thuận tay khép cửa lại, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người, giống như là An Tuyết Ly, dì hơn nửa đêm ở thư phòng làm cái gì? Còn không bật đèn. Xuyên qua ánh sáng ở hàng lang, cô trông thấy An Tuyết Ly đưa lưng về phía cửa đứng trước kệ sách, trong tay giống như cầm thứ gì, iồng như là một tắm hình. Chẳng lẽ là hơn nửa đêm hoài niệm, đi lật hình cũ sao? Trong thư phòng có để chút ảnh cũ của bố mẹ Mục Đình Sâm. Cô vừa nghĩ như vậy, lại thấy tay An Tuyết Ly dùng lực, ảnh chụp trong tay bị vò thành một nắm, mặc dù thấy không rõ biểu lộ An Tuyết Ly, nhưng là từ lực tay có thể thấy được, tuyệt đối là mang theo phẫn hận, mà lại là phẫn hận cực điểm!
Ôn Ngôn rất hiếu kì ảnh chụp bị vòng thành một đồng đầy là ai, nếu như là bố mẹ Mục Đình Sâm, sao dì lại làm như vậy?
Ôn Ngôn giả vờ như không nhìn thấy bắt cứ thứ gì, rón rén trở về phòng. Sáng ngày thứ hai, An Tuyết Ly nhìn qua rất bình thường, giống như chuyện đêm qua chưa từng xảy ra vậy. Ôn Ngôn thừa dịp tất cả mọi người ăn điểm tâm ở dưới lầu, vụng trộm đến thư phòng, trải qua một phen kiểm tra, cô phát hiện tối hôm qua ảnh bị hủy là hình kết hôn của bố mẹ Mục Đình Sâm, ảnh chụp vốn là ở trong khuôn, bây giờ đến khuôn cũng không thấy, trong thùng rác cũng không có, hơn phân nửa là bị An Tuyết Ly xử lý xong rồi. Cô suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra được An Tuyết Ly tại sao phải làm như vậy, đây không phải là chị gái và anh rễ của An Tuyết Ly sao? Nếu như An Tuyết Ly có hận với bố mẹ Mục Đình Sâm, vậy tại sao chỉ đối tốt với duy nhá Mục Đình Sâm như vậy? Càng nghĩ cô càng cảm thấy không đúng lắm… Cô muốn lập tức nói chuyện này cho Mục Đình Sâm, hỏi một chút lúc trước An Tuyết Ly có phải là có gì không thỏa mái với bố mẹ anh, lại một mực không tìm được cơ hội thích hợp, phần lớn thời gian An Tuyết Ly đêu ở bên cạnh Mục Đình Sâm, cô thực sự không tiện hỏi.
Tận tới đêm khuya tan làm về nhà, thời điểm Mục Đình Sâm tắm rửa, cô mới tìm được khe hở: “Em nói anh nghe một chuyện…”
Mục Đình Sâm cởi quần áo một nửa, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: “Chuyện gì phải thế thần thần bí bí như thế?
Không thể chờ anh tắm xong sao?”
Ôn Ngôn một mặt nghiêm túc: “Em nói nghiêm túc, hôm nay anh chưa đến thư phòng, không phát hiện có ảnh chụp không thấy đúng không? Em nhớ có một tấm hình kết hôn của bố mẹ anh… ảnh chụp không thấy nữa. Tối hôm qua nửa đêm em xuống lầu uống nước, trông thấy dì nhỏ lấy ảnh từ trong khuôn ra vò nát, hôm nay đi xem, ảnh chụp và khung hình đều không thấy. Em không có ý gì khác, chỉ là muốn hỏi một chút, có phải là dì nhỏ của anh có khúc mắc gì với bố mẹ anh không?”
Mục Đình Sâm nhíu mày: “Không thể nào… anh không biết chuyện của bọn họ, nhưng từ thái độ của dì với anh mà nói, chắc là dì không có khúc mắc gì với bố mẹ anh dâu, cho dù có, ghi hận đến bây giờ sao? Không sao, anh đi hỏi dì chút.”
Ôn Ngôn trừng mắt: “Hỏi thế nào? Nói là nửa đêm em trông thấy dì vụng trộm vò nát ảnh cho hả giận hả? Hỏi dì chuyện gì xảy ra? Có phải anh bị ngốc không thế? Đừng liên lụy đến em, lúc hai người đơn độc trò chuyện bóng gió nói đi. Người ở cạnh anh nhiều người trở mặt thành thù như vậy, em sợ là dì nhỏ ôm mục đính trở về tìm anh, nếu không vì cái gì nhiều năm như vậy không gặp mặt, trở về còn thân cận như vậy với anh? Anh chỉ là con trai của chị, cũng không phải là con trai ruột của dì, dì ở tuổi này cũng có con ruột đúng không? Con của mình không thương yêu, chạy tới yêu thương anh, ít nhiều có chút quái dị.
Nhất là sau khi dì làm thế với ảnh chụp của bố mẹ anh, em lo lắng không biết có phải dì vì chuyện gì… cố ý tiếp cận anh, làm gì anh. Anh có thể nói em nghỉ thần nghi quỷ, nhưng em chỉ là đang trần thuật sự thật mà thôi. Dù sao dì cũng thân thiết với anh như vậy, thân thiết có hơi quá mức, họ hàng nhiều năm không gặp như vậy. Mặc kệ có thân thiết đến đâu, nhiều năm không liên lạc không gặp mặt, quan hệ không phải sẽ đều nhạt như nước sao?”
Nghe cô kiểu nói này, trong lòng Mục Đình Sâm cũng hơi nghi hoặc một chút, đúng vậy, mặc dù trong lòng của anh là rất kính trọng An Tuyết Ly, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ là bởi vì vẻ ngoài của An Tuyết Ly và mẹ tương tự nhau, là chị em ruột, cũng là dì nhỏ của anh. Nhưng chung quy là nhiều năm không gặp, ngoại trừ kính trọng ra, ngẫu nhiên anh cũng sẽ không thích ứng với nhiệt tình của An Tuyết Ly, An Tuyết Ly quá tốt với anh…
Lúc ăn cơm tối, Mục Đình Sâm ở trên bàn ăn hỏi An Tuyết Ly: “Dì nhỏ, sau khi dì trở về cháu còn chưa từng nghe dì nhắc đến người nhà của dì, bọn họ không có ý định về nước sao?”
Thần sắc An Tuyết Ly cứng đờ: “Với dì mà nói, người nhà của dì, chỉ có cháu.”
Lời này sao lại làm Ôn Ngôn cảm thấy chói tai như thé, cái gì gọi là người nhà chỉ có Mục Đình Sâm? Ôn Ngôn là vợ.
Mục Đình Sâm, Tiểu Đoàn Tử là con trai Mục Đình Sâm, nói về người nhà cũng nên bao gồm cô và con trai chứ?
Chỉ tính Mục Đình Sâm là được rồi? Chẳng trách cô cảm thấy bị An Tuyết Ly xa lánh, sự thật đang bày ở trước mắt đây.
Mục Đình Sâm nhìn Ôn Ngôn một chút, sắc mặt hơi xấu hổ: “Cái kia… cháu chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
An Tuyết Ly nâng khóe môi: “Không sao, dì lẻ loi một mình về nước, tất cả mọi thứ liên quan đến dì, dì không muốn nói, cháu cũng không cần thiết biết.”
Ôn Ngôn xen vào nói: “Không thể nào? Dì nhỏ đến nước ngoài nhiều năm như vậy, hẳn là có con chứ? Sao lại lẻ loi một mình?”
Con ngươi An Tuyết Ly giống như là cất giầu nước đọng, nhìn không ra gợn sóng: “Không có.”
Chương 934: Không Đến Lượt Người Ngoài Làm Chủ.
Chưa từng sinh? Ôn Ngôn hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, cái tuổi này còn chưa từng sinh, vậy khẳng định là có vấn đề, đối với phụ nữ mà nói hẳn là tiếc nuối đau xót cả đời, cô không nên lấy ra nói, làm An Tuyết Ly khó xử: “Xin lỗi, dì nhỏ, cháu không biết tình hình… coi như: cháu chưa hỏi đi.”
An Tuyết Ly điềm nhiên như không có việc gì ăn cơm: “Không sao, chỉ là chính tôi không muốn sinh mà thôi, không phải là không thể sinh, hiện tại một mình một người, rất tốt.”
Ôn Ngôn nhẹ nhàng thở ra, còn may An Tuyết Ly không phải do nguyên nhân cơ thể sinh không được, nếu không thì là cô đâm đầu vào họng súng rồi.
Ăn cơm xong, An Tuyết Ly đem Tiểu Đoàn Tử mang đi ra ngoài chơi, ban đầu An Tuyết Ly muốn gọi Mục Đình Sâm cùng đi, không biết vì cái gì, từ trước đến nay Mục Đình Sâm đối An Tuyết Ly có cầu có cứng hôm nay cự tuyệt khác thường. Sau khi An Tuyết Ly và Tiểu Đoàn Tử đi, .
Mục Đình Sâm liền đến thư phòng, hôm nay anh không có bận bịu chuyện của công ty, mà kiểm tra những đồ cũ .
trong thư phòng, chỉ có tắm ảnh cưới kia của bố mẹ anh l: bị vất đi, bố mẹ anh để lại không nhiều ảnh chụp.
Ôn Ngôn ngâm chén hồng trà nhìn anh: “Sao thế? Đau lòng sao? Đó là ảnh chụp bình thường anh không nỡ đụng, thận trọng giữ gìn, không ngờ tới dì nhỏ vừa tới đã hủy mắt của anh, anh còn không dám nói cái gì.”
Thần sắc Mục Đình Sâm có chút không được tự nhiên: *Nói cái gì đó? Anh giữ lại ảnh chụp kia, là bởi vì trên tắm ảnh có mẹ anh, không liên quan đến bó anh, ông ấy không xứng để anh nhớ. Chuyện của dì nhỏ mặc dù dì không nói, nhưng…anh vẫn tra được một vài thứ. Đêm trước khi dì về nước, chồng dì vì bệnh đột nhiên tử vong, bọn họ không có bắt kỳ người con nào, chồng dì vẫn còn có chút vốn liếng, xem như phú thương nơi đó, thế nhưng người vừa chết dì liền lập tức về nước, cắt đứt hét thầy liên lạc với người bên đó, dựa theo thời gian này suy tính, dì đến di sản cũng không kịp kế thừa, hoặc là nói dì căn bản không thèm, chỉ là vì trở về.”
Ôn Ngôn nghe không hiểu: “Có ý gì? Chẳng lẽ trong nước có đồ vật gì hoặc là có người nào là đáng giá để dì vứt hết tất cả mà về sao? Thế nhưng sau khi trở về dì chỉ xoay quanh anh, cũng không thấy dì làm gì khác. Nói là dì trở về vì anh cũng quá khoa trương đi? Anh chỉ là cháu, tám trăm năm không liên hệ, quan hệ cũng nên nhạt không nủi, không đến mức là vì anh. Cũng có thể là… là bởi vì một ít chấp niệm đi, không chừng là có mâu thuẫn không tan gì với mẹ anh, coi như bố mẹ anh không tại thế, dì vẫn là muốn trở lại thăm một chút. Đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Mục Đình Sâm phảng phất có chỗ nào nào từ đầu đến .
cuối nghĩ mãi mà không rõ, có chút bực bội: “Anh hỏi cái gì – dì cũng không chịu nói, anh cũng chỉ có thể tự mình đi thăm dò, ngoại trừ dấu vét dì để lại bên nước ngoài, anh .
cũng tra không được cái gì khác. Nếu dì và bó mẹ anh thật .
sự có cái khúc mắc gì, dì không nói, anh cũng không có khả năng biết. Còn nhớ rõ khi còn bé dì tới trường học nhìn anh, anh mơ: hồ nhớ kỹ dì đã nói với anh, không nên nói chuyện anh đã gặp dì cho mẹ biết. Anh cũng không biết vì cái gì, hiện tại nhớ tới, vẫn cảm thầy kỳ lạ.”
Ôn Ngôn không dám suy nghĩ lung tung, chỉ nói: “Có thể là khi đó quan hệ của dì và mẹ anh không tốt, nghiêm trọng mức đến hai người không thể đụng vào mặt, nhưng là dì nhỏ lại yêu thương anh, cho nên vụng trộm đi thăm anh?
Chỉ có thể giải thích như vậy. Được rồi, nếu anh muốn biết mọi thứ liên quan, vậy thì chờ về sau chậm rãi hỏi, hiện tại dì không chịu nói cũng không có cách nào. Em đi tắm, anh đừng nghĩ nữa, một tắm hình mà thôi, không đến mức để anh có bắt mãn với dì nhỏ.”
Chờ đến khi Ôn Ngôn tắm xong xuống lầu, An Tuyết Ly đã mang Tiểu Đoàn Tử trở về, nhìn Tiểu Đoàn Tử thế kia, đi ra ngoài chơi hẳn là rất vui vẻ.
Má Lưu tiến lên nói: “Nên tắm rửa cho tiểu thiếu gia, thời gian không còn sớm nữa, tắm một cái rồi đi ngủ.”
Tiểu Đoàn Tử nhìn má Lưu nói: “Bà, cháu muốn mẹ tắm cho cháu.”
Má Lưu còn chưa kịp nói chuyện, An Tuyết Ly đột nhiên thần sắc biến đổi: “Bà? Sao có thể gọi một người hầu là bà? Không biết còn tưởng rằng là cháu trai ruột chứ!”
Má Lưu nhìn Ôn Ngôn một chút, mặt lộ vẻ xấu hỗ, Ôn .
Ngôn có chút bất mãn ngữ khí và thái độ An Tuyết Ly, .
nhưng tính tình vẫn nhẫn nại giải thích nói: “Mục gia lúc trước cũng không có trưởng bối, má Lưu và chú Lâm ở .
Mục gia nhiều năm như vậy, giống như trưởng bối của bọn .
cháu vậy, Tiểu Đoàn Tử xưng hô như vậy với má Lưu cũng không có gì không đúng, dì nhỏ, xưng hô mà thôi, không cần so đo, cháu mang Tiểu Đoàn Tử đi tắm.”
An Tuyết Ly bình thường gặp chuyện đều là biết điểm dừng, hét lần này tới lần khác duy chỉ có chuyện này, bà ta không chịu nhả ra: “Lúc trước Mục gia không có trưởng bối, hiện tại có, Tiểu Đoàn Tử gọi bà ta bằng ta, sao có thể theo một người hầu đưuojc?”
Má Lưu thấy sắc mặt Ôn Ngôn thay đổi, vội vàng nói: “Không sao, nên thé, Tiểu Đoàn Tử gọi thuận miệng, trong lúc nhát thời không đổi được, về sau chậm rãi đồi.”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử, nhìn An Tuyết Ly nói: “Dì nhỏ, dì là bà của Tiểu Đoàn Tử, nhưng là bà họ. Huống chỉ… dì nhỏ nhìn trẻ như vậy, chỉ xem bề ngoài, cháu còn có thể gọi dì là chị, nếu để cho Tiểu Đoàn Tử gọi dì là bà, không phải là gọi dì già hơn ngoại hình sao? Xưng hô thôi, không cần giằng co.”
Cô câu nói đầu tiên là dùng thái độ rất nghiêm tú, phía sau mang tới ngữ điệu nhẹ nhõm cùng thành phần nói đùa, vốn cho rằng An Tuyết Ly sẽ thuận theo hạ bậc, không ngờ tới, ánh mắt An Tuyết Ly nhìn cô giống như giá rét vậy: “Hiện tại tôi là trưởng bối duy nhất của Mục gia, Tiểu Đoàn Tử chỉ có thể gọi tôi là bà! Không đến lượt người ngoài làm chủ.”
Không đến lượt người ngoài làm chủ. Câu nói này mặt ngoài nghe là nói má Lưu, trên thực tế người sáng suốt .
đều có thể nhìn ra, nhằm vào chính Ôn Ngôn.
Má Lưu cảm thấy An Tuyết Ly thật quá đáng, bất mãn nói: .
“Ông và bà Tiểu Đoàn Tử đều không tại thế nữa, gọi bà là .
bà dì cũng không có gì không đúng, vốn là nên gọi như vậy. Là chuyện tôi gây lên, tôi sẽ để Tiểu Đoàn Tử thay đổi. Phu nhân, con mang thiếu gia đi tắm đi thôi, má đi chuẩn bị quần áo cho thiều gia.”
Ôn Ngôn giữ im lặng mang theo Tiểu Đoàn Tử lên lầu, mặc dù tính tình cô có tốt, loại tình huống kia vẫn suýt nhịn không được mà nỏi giận. Nếu không phải nể mặt Mục Đình Sâm, cô tuyệt đối sẽ không nhẫn nại, ở đây, không ai có thể vũ nhục, coi thường má Lưu. Còn có hai chữ “người ngoài”, làm cô cực kỳ không thoải mái, xem cô như người ngoài?
Tiểu Đoàn Tử tắm rửa từ trước đến nay là tắm rửa ở phòng tắm trong phòng ngủ của họ, bởi vì trong lòng không thoải mái, cô một mực trầm mặt, động tĩnh trên tay cũng có chút lớn.
Tiểu Đoàn Tử cẩn thận nhìn cô: “Mẹ ơi, mẹ đang tức giận sao?”
Ôn Ngôn thở một hơi, có giả bộ ra khuôn mặt tươi cười: *Không có, mẹ dọa đến con rồi sao? Tiểu Đoàn Tử, mẹ nói với con này, trong nhà này, ngoại trừ mẹ, người chăm sóc con nhiều nhất chính là bà, mặc dù bà là người hầu Mục gia, nhưng đã ở Mục gia rất nhiều năm, lúc nhỏ mẹ cũng được bà chăm sóc mà lớn lên, bà ấy đối với chúng ta còn vượt ra cả công việc của người hầu, làm người không thể quên gốc, về sau nên gọi bà thì gọi bà, là xưng hô máu mủ, ân tình, con hiểu không?”
Chương 935: Anh Chọc Vào Em Rồi À?
Tiểu Đoàn Tử ngây thơ gật đầu: “Con biết rồi, con nghe lời mẹ, mẹ đừng giận nữa.”
Ôn Ngôn sờ lên cái đầu nhỏ của Tiểu Đoàn Tử: “Mẹ không phải tức giận với con, nhưng mà mẹ vẫn đề nghị con gần gũi với bà một chút, mặc dù bà dì cũng rất tốt với con, nhưng nếu con vì vậy mà sơ nhãng bà, vậy bà sẽ buồn đúng không?”
Đang nói chuyện, Mục Đình Sâm đẩy cửa đi vào phòng ngủ: “Đang tắm cho Tiểu Đoàn Tử à?”
Ôn Ngôn không thể trút giận với An Tuyết Ly, liền tức giận lên Mục Đình Sâm trên thân, cô cố ý không trả lời, còn trừng mắt liếc anh một cái.”
Mục Đình Sâm có chút mơ hồ: “Em có thái độ gì đấy? Anh chọc vào em rồi sao?”
Cô khẽ hừ một tiếng: “Anh không chọc vào em, là dì nhỏ của anh chọc vào em, em tôn trọng dì ta là trưởng bối, em không náo với dì ta, dù sao anh cũng phải để cho em phát tiết một chút chứ?”
Mục Đình Sâm tiến lên trước hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Cô kể lại chuyện vừa mới xảy ra ở dưới lầu cho, Mục Đình Sâm đương nhiên nhân vật giảng hòa rồi: “Anh còn tưởng chuyện gì chứ, tư tưởng của dì nhỏ hơi cứng ngắc, cảm thấy Tiểu Đoàn Tử không nên gọi một người hầu là bà mà thôi, không chuyện gì lớn. Anh sẽ nói rõ với dì, má Lưu và chú Lâm vì Mục gia bỏ ra hơn nửa đời người, bọn họ làm việc vượt qua nhiều thù lao họ nhận, chúng ta không thể được chia rõ ràng như vậy. Là em đúng, đừng tức giận, thời tiết hơi lạnh, nhanh tắm cho Tiểu Đoàn Tử đi, coi chừng bị cảm.
Ôn Ngôn thầm nói: “Dì ta tư tưởng cứng nhắc, nhưng nhìn qua nhưng một chút cũng không cứng nhắc, vừa thời thượng vừa tuổi trẻ, nhìn qua không lớn hơn anh mấy tuỏi, em thực sự rất khó tưởng tượng làm sao dì ta lại nó chuyện như thế, còn nói ngay trước mặt má Lưu, làm người khác tổn thương?”
Mục Đình Sâm thở dài, có chút bát đắc dĩ. Ôn Ngôn bắt mãn nhìn anh chằm chằm: “Cảm thấy phiền sao? Người một nhà ở cùng không phải thế này sao? Vì chuyện lông gà vỏ tỏi làm cho người khác không thể yên tĩnh, anh đừng nghĩ đến chuyện không đếm xỉa đến.”
Mục Đình Sâm không muốn lại bị cô giáo huấn, kiếm cớ chạy ra. Đi xuống lầu, anh gặp An Tuyết Ly sắc mặt lạnh như băng ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, liền đi lên trước hỏi: “Dì nhỏ, dì còn chưa ngủ sao?”
An Tuyết Ly chậm rãi ngước mắt nhìn anh: “Có phải Ôn Ngôn náo loạn với cháu không? Chẳng qua là dì cảm thấy Tiểu Đoàn Tử không nên gọi người hầu là bà? Trưởng bối .
Mục gia còn chưa có chết hết, không đến lượt một người ngoài làm trưởng bối. Ôn Ngôn tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu cũng thế sao? Làm ẩu theo nó, chủ Mục gia là cháu? Cháu không thể phụ nữ nắm mũi dẫn đi, chiều vợ thì cũng có mức độ thôi.”
Mục Đình Sâm chỉ cảm thấy trong đầu “ong ong”, mới chịu giáo huấn từ Ôn Ngôn bên kia, thật vất vả thoát thân, lại bị An Tuyết Ly giáo huắn: “Dì nhỏ… là như vậy, tình hình Mục gia so với tưởng tượng của dì không giống nhau lắm, cháu kính trọng dì, cũng kính trọng má Lưu, chú Lâm như vậy, bọn họ cũng giống như trưởng bối, Tiểu Đoàn Tử gọi má Lưu một tiếng bà, gọi chú Lâm một tiếng ông, thật đúng là không có gì không ổn, chỉ là một cái xưng hô tương đối thân thiết mà thôi. Dì cần gì phải vì chuyện này mà huyên náo không thỏa mái chứ?”
An Tuyết Ly thấy Mục Đình Sâm nói như vậy, chợt cười: *Di biết rồi, dù sao cũng nhiều năm như vậy dì không trở về, rất nhiều chuyện dì không hiểu rõ, cháu nói sớm với dì một chút có phải là xong rồi không? Ôn Ngôn còn tức giận hả? Để dì đi nói chuyện với nó, cũng không thể bởi vì chuyện này làm vợ chồng các cháu cãi nhau được nhỉ?
Nhưng mà… Tiểu Đoàn Tử cũng có thể gọi Lâm quản gia và má Lưu là ông, bà, gọi là dì một tiếng bà cũng không thành vấn đề đúng không?”
Mục Đình Sâm thuận miệng nói: “Đương nhiên không có vấn đề, bà dì cũng là bà, gọi thế nào cũng được.”
An Tuyết Ly cười đứng dậy lên lầu, nghe được tiếng bước chân, Ôn Ngôn còn tưởng rằng là Mục Đình Sâm, đang muốn nhờ anh cầm khăn tắm, liền thoáng nhìn thấy dép có dính lông trắng của An Tuyết Ly.
An Tuyết Ly thấy Tiểu Đoàn Tử tắm sắp xong, chủ động cầm khăn tắm bọc cậu nhóc lại rồi bé lên: “Tắm rửa thơm thơm rồi? Để bà ngửi xem, ừm… thơm quá, Tiểu Đoàn Tử nhà chúng ta thơm thơm, đáng yêu nhất.”
Tiểu Đoàn Tử không bị chọc cười, mà thận trọng nhìn Ôn Ngôn một chút, Ôn Ngôn kinh ngạc ngốc ngốc, đứa bé nhỏ như thê mà đã biết nhìn sắc mặt? An Tuyết Ly đùa xong Tiểu Đoàn Tử, mới nhìn hướng về phía Ôn Ngôn, trên mặt mang vẻ cười không chút sơ hở: “Ôn Ngôn, chuyện lúc nãy, cô đừng nóng giận, tôi không biết má Lưu và Lâm quản gia ở Mục gia là người thế nào, Đình Sâm đã nói cho tôi biết, tôi xin lỗi chuyện vừa rồi, tôi cũng sẽ nói xin lỗi với má Lưu. Đừng vì lời nói của tôi mà cô giận dỗi Đình Sâm, nó làm việc cả ngày đã rất mệt mỏi rồi.”
Nếu không có câu nói sau cùng, Ôn Ngôn sẽ rất thản nhiên tiếp nhận, đồng thời cùng An Tuyết Ly “tiêu tan hiềm khích lúc trước”, cộng thêm câu nói sau cùng, giống như là đang nói, An Tuyết Ly cúi đầu cũng là vì Mục Đình Sâm, sợ cô bởi vậy mà không vui vẻ với Mục Đình Sâm. Giống như từ đầu đến cuối đều là cô không hiểu chuyện, An Tuyết Ly đang nhân nhượng vì đại cục vậy.
Ôn Ngôn nhàn nhạt cười cười, vươn tay: “Tự cháu sẽ có chừng mực, dì đưa Tiểu Đoàn Tử cho cháu đi, cháu đưa nó đi ngủ.”
An Tuyết Ly giọng nói không đổi tránh tay cô: “Không sao, để dì mang Tiểu Đoàn Tử đi ngủ là được, đứa nhỏ này đi ngủ cũng dễ dỗ.”
Ôn Ngôn có chút không vui, làm gì vậy? Chính con trai cô cô còn không thể chạm vào so? Cảm xúc trước đó đọng lại trong nháy mắt này chút nữa triệt để bộc phát, từ khi An .
Tuyết Ly trở về, “chiếm lấy” Mục Đình Sâm thì không nói, đến Tiểu Đoàn Tử cũng muốn “chiếm lấy”, coi như là bà ruột cũng không có bá đạo như vậy chứ? Huống chỉ là bà dì?
Cô không muốn nhượng bộ, nhưng nhìn An Tuyết Ly ôm Tiểu Đoàn Tử đi, cô vẫn chịu đựng không đuổi theo, nếu là bởi vì loại chuyện này mà náo không vui, Mục Đình Sâm sẽ chỉ cảm tháy là cô không hiểu chuyện. Chờ An Tuyết Ly đi xa, cô trực tiếp khóa trái cửa phòng ngủ, lúc Mục Đình Sâm lên có gõ thế nào cô cũng không mở cửa, cô cũng không lên tiếng, giả vờ như không nghe thấy, để anh tự mát mẻ đi thôi, An Tuyết Ly tra tấn cô, cô liền tra tấn Mục Đình Sâm, cũng không thể để mỗi mình ủy khuất được, Mục Đình Sâm cũng không dạy cô nhu nhược, dạy là cường thế. Trong vô hình, cô giống như triển khai một trận đấu tranh cùng An Tuyết Ly, cô không phải người “hiếu chiến”, là hành vi An Tuyết Ly cho tới nay “cố ý” khơi dậy phản kháng của cô, cô cũng rất mệt mỏi, không có lý do để người khác thuận lợi, vì người khác vui vẻ mà ủy khuất chính mình.
Không về được phòng ngủ, Mục Đình Sâm chỉ có thể đến phòng khách ngủ. Anh vừa nằm xuống, An Tuyết Ly liền gõ cửa phòng: “Đình Sâm? Cháu ở đó à?”
Anh bắt đắc dĩ đứng dậy mở cửa: “Cháu đây, có chuyện gì sao?”
An Tuyết Ly rất tự nhiên đưa tay giúp anh cài lại cúc áo ngủ trượt ra: “Sao cháu lại ngủ ở phòng khách? Dì vừa mới nghe tiếng gõ cửa, Ôn Ngôn không mở đúng không? .
Dì cũng đã xin lỗi rồi sao nó còn cáu giận chứ?”
Anh đối với cử động thân mật của An Tuyết Ly có chút không thích ứng, theo bản năng lui về sau một bước: .
“Không sao, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nóng nảy một chút, cháu quen rồi, không phải vì dì đâu, là cháu chọc cô ấy, dì đi ngủ đi.”