Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1181:



Diệp Tâm Nhuề là người xem náo nhiệt không che chuyện lớn, đứng lên giơ ly rượu lên nói: “Nào, mọi người uống một cái, sau này Nhiễm Nhiễm chính là chị dâu của con!”



Khi tất cả người đều nâng chén cùng chúc mừng, An Nhiên lại ngồi không nhúc nhích: “Cháu… cơ thể cháu không tốt, không thể uống rượu, thật xin lỗi.”



Cô ta cười rất miễn cưỡng, sắc mặt cũng có chút tái nhợt.



Ánh mắt Ôn Ngôn khẽ động: “Được.”



Chờ náo nhiệt tán đi, Ôn Ngôn điều khiển xe lăn đến trong sân, Mục trạch vẫn là bộ dáng lúc trước, ở đây, cô cảm nhận được cảm giác an nhàn chưa từng có.



Chỉ là Lâm quản gia và má Lưu đều không còn ở đây, vật đổi sao dời, cảnh còn người mắt, chung quy là lưu lại thật nhiều tiếc nuối.



Thoáng nhìn thấy bóng người cách đó không xa, cô tiến lên cảm thán nói: “Vẫn là trong nhà tốt.”



An Nhiên ngơ ngác một chút, xoay người nhìn cô: “DÌ…”



Cô cười cười: “Ngồi đi, trò chuyện với dì.”



Mặc dù An Nhiên cảm tháy không được tự nhiên, vẫn ngồi xuống: “Vâng.”



Ôn Ngôn từ trước đến nay đều có mắt nhìn người rất chuẩn, cô bé này, thích con trai cô. Không biết có phải hay không là bởi vì An Nhiên cũng họ An hay không, cô đối với cô bé này, không thích, huống chi con dâu trong lòng cô sắp và vẫn luôn là Kính Tiêu Nhiễm.



Cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Cháu thích Mục Tinh Ngôn?”



An Nhiên bị giật nảy mình: “Di… dì…”



Ôn Ngôn cười cười: “Dì không thích vòng vo, dì nhìn ra được. Cho nên dì mới muốn đem lời nói rõ với cháu. Mặc dù dì không hiểu rõ con trai mình lắm, nhưng cháu có thể làm nó mang mình từ nước Pháp xa xôi về, nói rõ cháu cũng có chút bản lĩnh, nhưng cháu cũng không nên có cái chủ ý kỳ quái gì, cháu cũng nhìn thấy, nó có vị hôn thê, có người mình thích, dì không muốn vì cháu, tạo quá nhiều phiền phức cho bọn nó.”



“Di từng hỏi, cháu đã cứu nó, cho nên nó mới luôn mang cháu bên cạnh. Dì điều tra tài liệu, bệnh của cháu đích thật là đi theo theo cả đời, nhưng không phải phổi của cháu công năng bẩm sinh đã không đủ sao? Cùng với cái đao kia không liên quan lắm. Cám ơn cháu đã cứu con trai dì, dì sẽ không bạc đãi cháu, cháu muốn cái gì, có thể nói xem.”



An Nhiên gắt gao cắn môi cánh, nửa ngày đều không nói chuyện, cô ta cảm nhận được khuất nhục! Mỗi người ở đây, đều đang xem thường cô ta!



Một lát sau, Ôn Ngôn nói tiếp: “Cháu đừng suy nghĩ quá nhiều, dì không có ý gì khác, dì để cháu ra điều kiện là muốn báo đáp, đó là thứ cháu nên có, chỉ thế thôi.”



An Nhiên đứng người lên cứng nhắc nói: “Cháu không phải là vì tiền, đúng, cháu thích A Ngôn không sai, cháu chỉ là muốn lẳng lặng ở bên cạnh anh ấy mà thôi, không phá phá hỏng tất cả của anh ấy. Cháu từng vì anh ấy mà chết một lần, bên trong thế giới của cháu… cũng chỉ còn lại anh ấy.”



Ôn Ngôn không chút lưu tình nói: “Thế nhưng thế giới của nó, chứa không nổi cháu. Nó sẽ kết hôn sinh con, tất cả, đều không liên quan đến cháu, cũng không có khả năng cả một đời mang cháu bên cạnh. Ý nghĩ của cháu cũng rất ngây thơ, càng không thực tế. Dì sẽ không cho phép xảy ra chuyện như vậy. Dì không muốn bởi vì chuyện này làm cho con trai dì cảm thấy phiền não, cho nên, cháu mau rời khỏi đi, dì sẽ cho cháu một khoản tiền, xem thù lao cháu cứu nó.”



An Nhiên có chút tức giận: “Có tiền liền có thể tùy tiện vũ nhục người khác sao? Cháu nói cháu không phải là vì tiền!



Không có anh ấy cháu không sống được, chỉ cần anh ấy không mở miệng đuổi cháu đi, cháu sẽ không rời đi. Dì không có tư cách quyết định mọi chuyện của anh ấy, nhiều năm như vậy, dì cũng không hoàn thành nghĩa vụ của người mẹ, vừa về đến liền khoa tay múa chân, cháu nghĩ anh ấy cũng không thích cách làm của dì.”



Cô ta chọc giận Ôn Ngôn, nhiều năm như vậy, Ôn Ngôn đều không có ở bên cạnh Mục Tinh Ngôn, nhưng đây là điều Ôn Ngôn muốn sao?
Chương 1182:



Ôn Ngôn cười lạnh một tiếng: “Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không ngu xuẩn làm mạ người mình thích không chịu được, còn nói ra dạng này. Nói thẳng với cô, họ An, không có ai tôi không đấu lại được. Tôi cam đoan, cô rời khỏi nơi này trong vòng ba ngày, nếu như tôi thua, cô có thể ở đây ở cả một đời, không tin, đánh cược xem.”



Nói xong, cô liền điều khiển xe lăn rời đi.



An Nhiên tức giận đến toàn thân run rẫy không ngừng, hô hấp cũng càng dồn dập, nguy hiểm trước mắt, cô ta ép buộc mình tỉnh táo, coi như hiện tại cô ta đổ xuống, cũng sẽ không có người nào phát hiện nhỉ? Cùng Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm trở về, người Mục gia vui vẻ hòa thuận, vô cùng náo nhiệt, nhưng náo nhiệt này, không có liên quan gì với cô ta.



Buổi đêm, Ôn Ngôn nằm ở trên giường có chút ngủ không được, Mục Đình Sâm còn nói chuyện với con trai ở thư: phòng, cô muốn nhìn con trai một chút cũng không có cơ hội.



Trong đêm khuya, tiếng bước chân tới gần cửa phòng, cô tưởng rằng Mục Đình Sâm trở về, lúc mở cửa ra, cô hỏi: “Con trai đã ngủ chưa? Anh nói chuyện gì với con thế?”



1182-1-manh-the.jpg




Ôn Ngôn đưa tay muốn sờ sờ gương mặt của cậu, lại bởi vì sợ cậu phản cảm, tay liền dừng lại trong không trung.



Mục Tinh Ngôn đã nhận ra động tác của cô, đưa mặt đến gần, hốc mắt ẩn ẩn có chút phiếm hồng: “Mẹ, bàn tay của mẹ, vẫn ấm áp như lúc trước.”



Ôn Ngôn nước mắt rơi xuống không ngừng: “Thế nhưng con đã thay đổi, con đã trưởng thành rồi, con thật giống bố con lúc trẻ, trong đám người, mẹ vừa nhìn là đã có thể nhận ra con. Không sao, sau này người một nhà chúng ta có thể vui vẻ ở cùng nhau rồi, mẹ sẽ không rời đi nữa.”



Mục Tỉnh Ngôn im ắng nhẹ gật đầu, hai mẹ con hàn huyên hồi lâu.



Cuối cùng, Ôn Ngôn nghĩ đến An Nhiên, uyển chuyển nói: “Bạn học kia của con… có phải là nên giàn xếp một chút?



Quan hệ bây giờ của con với Nhiễm Nhiễm cũng không tiện giữ nó lại.”



Mục Tinh Ngôn đã sớm nghĩ kỹ: “Con biết, mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày mai con sẽ tìm cô ấy nói chuyện, thu xếp tốt cho cô ấy. Mẹ nghỉ ngơi sớm đi, con đi ra ngoài trước.”



Không biết Mục Tinh Ngôn xử lý chuyện này thế nào, ngày.



thứ hai, An Nhiên liền lặng yên không tiếng động một mình rời đi, cũng không chào hỏi với ai.



Ôn Ngôn rất hài lòng với tốc độ làm việc của con trai mình, lúc này mới giống Mục Đình Sâm, không chút dây dưa dài dòng. Cô cũng không có hỏi Mục Tỉnh Ngôn cho An Nhiên bao nhiêu tiền, những này đều không quan trọng.



Qua vài ngày nữa, Mục Đình Sâm đột nhiên trở nên khác thường, rõ ràng chuyện của công ty đều là con trai đang xử lý, anh còn cứ chạy ở bên ngoài, đi sớm về trễ.



Ôn Ngôn bộ dạng bây giờ không bắt được lòng anh, ra đường rẽ gì, liền ngăn Mục Đình Sâm lại vào một buổi sáng sớm: “Đi đâu vậy? Máy ngày nay anh cũng thần thần bí bí, coi như em chết rồi? Nếu không nói rõ ràng cũng đừng hòng đi.”



Ánh mắt Mục Đình Sâm có chút né tránh: “Ngôn Ngôn…



Em cũng đừng hỏi, hẳn là rất nhanh liền có thể xử lý tốt, anh cảm thấy em không cần biết, chỉ là một chuyện em sẽ không quan tâm thôi. Anh sẽ về sớm một chút.”



Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Chuyện gì là em không quan tâm anh lại quan tâm?”



Anh dừng một chút, nói: “Dì nhỏ của anh, bị bệnh, khả năng cũng không còn quá nhiều thời gian nữa.”


Chương 1183: Đại Kết Cục



Đã quá lâu không nghe thấy tin tức về An Tuyết Ly, Ôn Ngôn sửng sốt mấy giây mới nhớ tới khuôn mặt kia.



Những năm này, An Tuyết Ly luôn ở bệnh viện tâm thần nhỉ? Không biết bà ấy đã già đến tóc trắng xóa chưa.



Người sắp chết, quá khứ có nhiều ân ân oán oán, cũng đều không cần so đo nữa, Ôn Ngôn nói: “Em đi chung với anh, bắt kể nói thế nào, bà ấy cũng là mẹ đẻ của anh.”



Mục Đình Sâm không ngờ tới cô lại nói như vậy, ngồi xổm xuống, hôn môi cô một cái: “Quả nhiên anh không nhìn nhầm người, anh còn sợ em không đồng ý để anh bên cạnh bà ấy những thời gian cuối cùng…”



Ôn Ngôn không đáp lời, cô không ngốc, sẽ không mãi so đo với một người sắp chết, mặc kệ lúc trước An Tuyết Ly kinh khủng đến cỡ nào, cuối cùng, đều là cô thắng, thế này là đủ rồi.



Trên đường đi đến bệnh viện tâm thần, Ôn Ngôn kỳ quái hỏi: “Theo lý thuyết bệnh của bà ấy cũng không cần trị nhiều năm như vậy đúng không? Sao giờ lại còn ở bệnh viện tâm thần?”



Mục Đình Sâm nhíu nhíu mày: “Bà ấy đã sớm khỏi, là chính bà ấy không muốn ra, nói ở bên trong cũng rất tốt, anh không rảnh nói chuyện nhiếm với bà ấy, anh nước Mỹ xa xôi trông coi em, chỉ có thể nghe theo bà ấy. Mấy ngày trước bà ấy đột nhiên gọi điện thoại cho anh, anh mới biết bà ấy bệnh rồi.”



Đến bệnh viện tâm thần, trông thấy người trên giường bệnh, trong lòng Ôn Ngôn hơi kinh ngạc, An Tuyết Ly thật sự quá già rồi, tóc vậy đã trắng bệch trong mười chín năm, trên mặt cũng là nếp nhăn giao thoa, cũng không tinh xảo.



như lúc trước, chút nữa thì cô không nhận ra được bà ấy.



An Tuyết Ly bệnh đến nỗi hít thở cơ bản cũng cần hỗ trợ thở oxi, nghe được động tĩnh, bà chậm rãi mở mắt ra, lúc nhìn về phía Mục Đình Sâm, đầy vẻ hiền lành: “Đình Sâm, con tới rồi…”



Mục Đình Sâm bước lên trước đứng vững: “Vâng, Ngôn Ngôn cũng tới.”



Lúc này An Tuyết Ly mới chú ý tới Ôn Ngôn đang ngồi trên xe lăn: “Ha ha, xem ra cô cũng không tốt hơn tôi bao nhiêu… Nhưng mà… Vẫn là tôi thua, thua ở tôi già, cô thắng, sau này cái bà lão như tôi cũng không thể làm cái chướng ngại gì của cô nữa.”



Ôn Ngôn không muốn nói lời tốt đẹp giả dối gì, nhàn nhạt cười cười: “Ngay từ đầu tôi đã không nghĩ tới thắng thua gì, là bà quá thích giày vò. Hiện tại tốt rồi, nên yên tĩnh lại rồi.”



An Tuyết Ly quay đầu nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ, trong con ngươi đục ngầu hình như có khát vọng: “Hai con…. có thể gọi mẹ một tiếng mẹ không?”



Ôn Ngôn nhìn về phía Mục Đình Sâm, Mục Đình Sâm cũng đang nhìn Ôn Ngôn.



Hai người gần như đồng thời có chung ý nghĩ: “Mẹ.”



An Tuyết Ty không có động tĩnh, Mục Đình Sâm có chút luống cuống xích lại gần, mới phát hiện, hô hấp của bà đã ngừng lại rồi.



Họ thậm chí không biết bà có nghe thấy họ gọi bà hay không…



Phía sau đen tối, luôn là bình minh.



Nửa tháng sau, Kính Tiêu Nhiễm mặc lễ phục hoa lệ, lễ đính hôn, tiền hành tổ chức ở trên du thuyền.



Nói đến cô cũng thật có “duyên phận” với du thuyền, nếu không phải lúc trước Trần Mộng Dao xảy ra chuyện ở trên du thuyền, cô cũng sẽ không sinh non, còn suýt chút trở thành kẻ ngốc.



Mục Tinh Ngôn mặc âu phục vừa vặn ở trong đám người tiếp khách, bộ dáng trầm ổn không mắt vẻ ưu nhã, không khác gì với Mục Đình Sâm.



Trần Mộng Dao đẩy xe lăn mang theo Ôn Ngôn đi dạo xung quanh: “Hiện tại tốt rồi, Nhiễm Nhiễm ở cùng con trai cậu tốt rồi, tảng đá lớn trong lòng mình cũng có thể đặt xuống, cũng không biết đứa con trai kia của mình bao giờ’ mới tìm bạn gái.”



Nhắc đến Kính Tinh Phàm, Ôn Ngôn hỏi: “Nó đã về nước chưa? Sao không nhìn thấy nó?”



Vẻ mặt Trần Mộng Dao cũng buồn thiu: “Trở về rồi, lại đi du lịch với bạn rồi, không yêu nhà chút nào, không phải đèn đã cạn dầu gì. Hôm nay em gái nó đính hôn, mình nói cho nó biết, nếu nó không đến, mình sớm muộn cũng phải đánh gãy chân nó.”



Vừa mới dứt lời, phía trước cách đó không xa vang lên tiếng cười, ở xa cũng có thể nghe thấy tiếng cười lớn phóng túng như thế, Trần Mộng Dao trừng mắt: “Thằng nhóc thối kia đến rồi!”



Cô vội vã đẩy Ôn Ngôn qua đó, bắt lấy Kính Tinh Phàm: “Thằng nhóc nhà con sao giờ mới đến? Chuyện chung thân đại sự của em con con lại thật sự không quan tâm chút nào!”



Khóe môi Kính Tinh Phàm nhếch lên cười cười bất cần đời, dung mạo tuấn dật phi phàm có thể làm người khác hai mắt sáng lên, rất có phong thái của Kính Thiếu Khanh năm đó. So với Mục Tinh Ngôn trầm ổn nho nhã thật khác biệt, tính cách Kính Tỉnh Phàm rất mạnh, trên lỗ tai chí ít ba cái khuyên tai, là kiểu thiếu gia điển hình ăn chơi.



*Ôi, mẹ, không phải con đã tới rồi sao? Ngày tốt như vậy, mẹ sẽ không mắng con ở đây chứ? Nếu mẹ là làm như vậy, dì con khẳng định sẽ không vui, đúng không?”



Ôn Ngôn bị chọc phát cười: “Đứa nhóc này, thật giống bố con lúc còn trẻ. Có bạn gái chưa?”



Kính Tinh Phàm quả quyết đáp: “Không có, có chơi thêm mấy năm…”



Nói còn chưa dứt lời, đột nhiên cậu thoáng nhìn trong đám người đứng chung với Kính Tiêu Nhiễm là Diệp Tâm Nhué, cậu thu dần nụ cười vào: “Hiện tại có rồi.”



Ánh mắt Trần Mộng Dao nhìn theo hướng cậu đang nhìn: “Con nhìn chằm chằm ai đấy? Con biết đấy là người nhà ai sao? Con bé họ Diệp!”



Nếu chỉ là chơi đùa, không chơi nỗi, nều nghiêm túc, Kính Thiếu Khanh tuyệt đối sẽ không đồng ý, cho nên bát kể như thế nào, cũng không thể để tên nhóc Kính Tinh Phàm này đi trêu vào Diệp Tâm Nhuết!



Kính Tinh Phàm hoàn toàn không đặt lời của Trần Mộng Dao vào lòng, chỉ là như có điều suy nghĩ: “Ây? Là đứa nhỏ Diệp Tâm Nhuế kia? Nhiều năm không gặp như vậy, trở nên xinh đẹp rồi mà… dù sao là từ nhỏ đã quen biết, hiểu rõ, mẹ ngăn cản cái gì? Người được con nhìn trúng, còn chưa có ai không đến tay đâu, mẹ, mẹ chờ bế cháu đi.”



Nói xong, cậu vỗ vỗ bả vai Trần Mộng Dao, bước nhanh đi về hướng Diệp Tâm Nhuế.



Trần Mộng Dao suýt chút bị chọc tức đến ngất đi, chỉ nghĩ là xong rồi xong rồi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã có chấp, lần này Kính Thiếu Khanh sắp xù lông rồi.



Ôn Ngôn cũng không lo lắng, thậm chí còn cười ra tiếng, cô rất xem trọng một đôi này.



So với tâm tình bùng nổ của Trần Mộng Dao tương phản to lớn, pháo hoa chói lọi bắt đầu nở rộ ở phía trên du thuyền, đây là khởi đầu mới.



Mỹ hảo thế gian, mãi mãi sẽ không chỉ kết thúc như vậy.

—The End—

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang