Mục lục
Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 699: Từ trước đến nay, anh chưa từng là người hiền lành




Điều dưỡng trưởng bắt đắc dĩ nói: “Còn có thể làm sao? Người Diệp gia dễ động vào sao? Lại đi lấy mẫu máu một lần nữa thôi.”



Sau khi A Trạch đụng trúng điều dưỡng kia, cố ý đụng cô ấy một chút, dùng tốc độ cực nhanh đổi mẫu máu trong túi: “Xin lỗi.”



Điều dưỡng theo quán tính sờ lên túi áo, xác nhận hàng mẫu bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra: “Không sao.”



A Trạch đứng nguyên ở đó, nhìn điều dưỡng rời đi, qua chỗ ngoặt, anh ta mới thận trọng theo sau.



Nhìn thấy tiểu điều dưỡng giao mẫu máu cho Kính Thiếu Khanh, anh vội vàng quay trở lại phòng bệnh: “Thiếu gia, điều dưỡng kia là Kính Thiếu Khanh phái tới, mẫu máu cuối cùng đưa cho Kính Thiếu Khanh là mẫu máu tôi đã đổi.”



Sắc mặt Diệp Quân Tước lạnh xuống: “Bắt đầu nghi ngờ tôi sao? Sao lại nhanh như vậy? Xảy ra sai sót ở chỗ nào? Không nên nhanh như thế…”



A Trạch có chút chột dạ, do dự nên nói chuyện lúc mang An Nhã đi kiểm tra thai sản gặp được Kính Thiếu Khanh và Trần Mộng Dao, nhưng cuối cùng anh vẫn là không nói, tình huống bây giò, anh không cần thiết dẫn lửa thiêu thân, người sáng suốt tự vệ thỏa đáng nhất: “Rất có thể là bởi vì chuyện cậu không tàn phế bại lộ, cho nên đưa tới nghỉ ngờ, không phải ông cụ cũng là bởi vì chuyện này mới biết rõ ràng thân phận của cậu sao? Ngày đó một mình cậu đi cứu Trần Mộng Dao, vân còn có chút quá qua loa. Trần Mộng Dao ngày thứ hai vẫn như thường lệ, kết hôn cùng Kính Thiếu Khanh, đến bây giờ cũng không tới thăm cậu một chút, đáng sao?”



Con ngươi Diệp Quân Tước trầm xuống: “Không có cái gì có đáng giá hay không, là tôi nợ cô ấy. Nếu như ngày đấy tôi có chết, cũng không hối hận. Không phải là cô ấy không đến, là Kính Thiếu Khanh không cho cô ấy đến, tôi hiểu cô ấy.”



A Trạch trầm mặc, Diệp Quân Tước trước mắt, có phải là người máu lạnh, thủ đoạn độc ác kia không? Cái này không khác gì đang lừa mình dối người, vì một người con gái mà lừa mình dối người.



Sau khi cầm mẫu máu, Kính Thiếu Khanh cấp tốc đưa đi giám định. Bởi vì bức thiết muốn biết đáp án, xử lý khẩn cấp.



Vốn dĩ Ôn Ngôn không biết chuyện này, tận tới đêm khuya lúc Mục Đình Sâm tắm rửa xong chỉ quấn khăn tắm, cô thoáng nhìn thấy lỗ kim trên cánh tay anh: “Tay anh làm sao thế? Chỗ kia, có phải là do lấy máu để lại không?”



Anh không trả lời, cười như không cười mà nói: “Lúc anh mặc quần áo em không nhìn lấy một cái, bây giờ không mặc, còn nhìn thật cần thận, lỗ kim nhỏ thế cũng để lộ được?”



Nhìn anh đáp không đúng chỗ, cô lại muốn hỏi đến cùng: “Em đang hỏi anh đấy, chắc không phải anh kiểm tra sức khỏe lúc này đấy chứ? Cuối cùng là thế nào, Kính Thiếu Khanh đến tìm anh, hai người thần thần bí bí làm gì sau lưng em?”



Anh bắt đắc dĩ nói: “Chỉ là kiểm tra xem Diệp Quân Tước và Triển Trì có quan hệ gì không thôi, giám định kết quả nhanh sáng ngày mốt liền có thể lấy được. Những chuyện này, em cũng đừng nói cho Trần Mộng Dao, cô ấy đang mang thai, Thiếu Khanh rất thận trọng.”



Ôn Ngôn không nghĩ tới động tác bọn họ lại nhanh như vậy, nhưng đây cũng là biện pháp sáng tỏ đơn giản nhất. Thiếu gia Diệp gia, Diệp Quân Tước lại là Triển Trì, nhìn như hoang đường, nhưng hai người kia lại như có ngàn vạn sợi nối liền cùng một chỗ. Cô thở dài: “Em sẽ không nói cho Dao Dao, em biết, trong lòng Dao Dao, cậu ấy không hi vọng nhìn thấy Triển Trì chết, nhưng cũng tuyệt đối không hi vọng quãng đời còn lại gặp lại Triển Trì. Nếu như Diệp Quân Tước thật là Triển Trì, Dao Dao sẽ trực tiếp bị dọa ngất đi, em sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc kia.”



Mục Đình Sâm trầm ngâm chỉ chốc lát: “Hoàn toàn chính xác, Trần Mộng Dao vẫn cho là Diệp Quân Tước chính là Diệp Quân Tước, căn bản không có nghĩ đến phương diện cậu ta là Triển Trì, cô ấy còn tiếp xúc với Diệp Quân Tước không ít. Nếu là cuối cùng Diệp Quân Tước chính là Triển Trì, có thể cô ấy thật sự sẽ bị dọa sợ. Bây giờ mặc kệ trước, chờ giám định kết quả ra lại nói, trước đó cũng không thể nói chắc chắn.



Ôn Ngôn đột nhiên hỏi: “Anh hi vọng Diệp Quân Tước là Triển Trì?”



Mục đình sâm trầm mặc, có chút không rõ cô hỏi cái này là có ý gì.



Thấy anh không trả lời, cô cũng không có tiếp tục hỏi tiếp: “Em đi xem Tiểu Đoàn Tử, anh sớm nghỉ ngơi một chút.”



Nghe được âm thanh cửa phòng ngủ bị đóng lại, Mục Đình Sâm mới phản ứng được, đêm nay anh lại bị vứt qua một bên, từ khi có Tiểu Đoàn Tử, trong cái nhà này anh như là dư thừa vậy, địa vị đến má Lưu cũng không bằng. Tối thiểu mỗi ngày tan sở trở về Ôn Ngôn sẽ còn hỏi má Lưu chút chuyện liên quan đến Tiểu Đoàn Tử, anh thì một chút công dụng cũng không có! Thật vất vả mới có ngày cuối tuần, Ôn Ngôn lại vẫn như cũ, ở cạnh Tiểu Đoàn TỬ.



Một cỗ ghen tuông xông lên đầu, anh chỗ nào còn tâm tư mà đi ngủ nữa? Nếu lúc trước, anh sẽ điện thoại cho Lâm Táp và Kính Thiếu Khanh, cùng đi ra uống rượu, nhưng bây giờ, không có Lâm Táp, Kính Thiếu Khanh thì lại trông coi Trần Mộng Dao, cậu ấy cũng có vợ con, tất cả đều không giống lúc trước nữa rồi.



Anh mở bình rượu, ngồi ở trên ghế trước cửa số sát đất phiền muộn uống vào. Kỳ thật anh biết Ôn Ngôn hỏi anh vấn đề kia là có ý gì, đơn giản chính là đang hỏi anh…



Anh hi vọng sao? Triển Trì là người anh em duy nhất của anh, anh em cùng cha khác mẹ, cũng là… sỉ nhục của Mục gia. Anh muốn bình bình an an sống qua cuộc đời còn lại, là Triển Trì không đồng ý, vậy nên anh mới muốn Triển Trì chết.



Anh không hi vọng Triển Trì trở thành Diệp Quân Tước, anh không hi vọng Triển Trì dùng bất cứ thân phận gì tồn tại trên đời, nhưng anh không muốn trả lời vấn đề của Ôn Ngôn, bởi vì, sợ nhìn thấy anh mắt thất vọng của cô, từ trước đến nay, anh chưa từng là người hiền lành.



Không biết qua bao lâu, rượu đã uống non nửa bình, bởi vì Ấ 4. Á 4 £ À ˆ ù.. Á: ` uông đên quá gập, rượu đên yêt hâu có chút nhói, cuôi cùng nhói nhói kia biến mát, chỉ còn lại dư vị rượu, đây mới là đồ vật khiến người ta nghiện.



Đến lúc Ôn Ngôn quay về, thấy anh một mình uống rượu giải sầu, uống đến ngây ngắn cả người. Phảng phất giống như quay lại lúc trước, lúc trước anh cũng thế này, phần lớn thời gian về nhà đều ngồi một mình ở đó, sau đó say khướt gọi cô đến, nói với cô vài chuyện kỳ lạ. Bình thường vào loại tình huống này, tâm tình của anh đều chẳng ra sao cả.



Cô liền làm chuyện lúc trước không dám làm, đi lên trước, đoạt lấy chén rượu trong tay của anh: “Đừng uống nữa, đêm hôm khuya khoắt rồi còn uống rượu gì nữa?”



Anh rầu rĩ lườm cô một chút, không có lên tiếng, bộ mặt hoàn mỹ đều được giấu đi, thể hiện một cách không chân thực, để cho người ta nhìn không thấu cảm xúc lúc này của anh.



Phản ứng của anh làm cho cô có chút bỡ ngớ, rất lâu không nhìn thấy anh như thế này. Cất rượu ngon, thu hồi chén rượu, cô không tiếp tục để ý tới anh, chú ý từ tắt đèn lên giường đi ngủ, trong khái niệm của cô, nhất định không nên chọc vào một người đàn ông say rượu, nhất là Mục Đình Sâm.



Đương nhiên là cô không ngủ được, cô đang suy nghĩ tại sao anh muốn uống rượu, vì sao lại giống như trở về khoảng thời gian trước đó.



Đột nhiên, một cái bóng đen đối diện bao phủ đến, theo phản xạ cô mở to hai mắt nhìn, cố gắng phân biệt rõ ràng, giờ phút này ở trên người cô là Mục Đình Sâm, nhưng cũng không vì thế mà thở phảo, buổi tối hôm nay anh có chút lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK