Mặc kệ có bao nhiêu không vui, chẳng mấy chốc sẽ tốt, sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt.
Mình hiện tại rất tốt, có Thiếu Khanh, con cái song toàn, có cái gì không hài lòng?
Chuyện đó, đối với mình ảnh hưởng không lớn…” Sao có thể ảnh hưởng không lớn?
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Chuyện này xảy ra trên người một nữ nhân, rõ ràng chính là cơn ác mộng cả đời, Ôn Ngôn trong lòng rõ ràng, nhưng cô không có chọc vạch trần, chỉ có thể cùng Trần Mộng Dao giả ngu, giả vờ rộng lượng.
Nhá nhem tối, vừa ăn cơm tối xong, Kính Thiếu Khanh liền tới đón Trần Mộng Dao.
Trần Mộng Dao giống như một đứa trẻ ngây thơ vô tội nhào vào lòng hắn: “Đến thật đúng giờ, em vừa ăn xong cơm, anh ăn chưa?”
Kính Thiếu Khanh cưng chiều nhéo nhéo hai má cô: “Anh nào dám ăn com mới đón em?
Thức ăn trong nhà chuẩn bị xong rồi, anh quay về rồi ăn.
Ôn Ngôn, Đình Sâm, chúng tôi đi trước.”
Mục Đình Sâm khoát tay: “Đi đường chậm một chút.”
Lên xe, Trần Mộng Dao vẫn nhìn chằm chằm Kính Thiếu Khanh, cơ hồ từ đầu đến chân đánh giá anh một lần.
Kính Thiếu Khanh bị cô nhìn đến đáy lòng sợ hãi: “Em làm gì vậy?
Hôm nay em uống lộn thuốc sao?
Mỗi ngày nhìn còn chưa đủ?”
Cô điều chỉnh tư thế ngồi một chút, hướng về phía anh, cười đến vẻ mặt hoa sỉ: °Xem anh đâu có đủ ?
Cả đời đều không tháy chán.
Anh chính là bảo bối em chịu hết đau khổ mới kiếm được, không được nhìn chằm chằm sao?
Những người khác đã kết hôn cảm thấy mệt mỏi, em cảm thấy, tôi thích anh, luôn luôn nhiều hơn một chút.”
Kính Thiếu Khanh là gắng gượng bị cô làm nỗi da gà: “Em cái này… Trước kia em không nhòn như vậy a, hôm nay có phải em bị cái gì kích thích không?”
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Trần Mộng Dao cũng không tức giận, tiếp tục nhìn chằm chằm vào anh, cuối cùng anh cũng chịu không nỏi: “Bà cô à, em có thể đừng nhìn chằm chằm vào anh như vậy không?
Em khiến anh cảm thấy anh giống như con mùi, bị dã thú theo dõi, anh ngay cả lái xe cũng không thể chuyên tâm, sởn tóc gáy em hiểu không?
Đem ánh mắt của em rời khỏi người anh, anh sợ!”
Trần Mộng Dao tức giận hừ một tiếng, thân thể ngồi ngay.
ngắn: “Không biết tốt xấu, không nhìn anh là được rồi, em ngắm anh trai ven đường được không?
Đúng rồi, tối nay anh không tăng ca sao?
Em nghĩ… Chúng ta có nên có một chút “vận động”không?
Sau khi sinh đứa thứ hai anhcũng không chạm vào em.”
Kính Thiếu Khanh run run một cái: “Em bỏ qua cho anh đi, anh mệt rồi, hai nhóc con ở đâu cũng phải tốn tiền, anh bận rộn kiếm tiền, nào có thời gian nghĩ cái kia?
Sau đó, đi làm vẫn còn phải nghie phép, em cứ coi như anh nghỉ dài hạn được không?
Huống chỉ nào không có chạm vào em?
Anh cảm thấy tần suất của chúng ta là hợp lý rồi, hai lần một tuần em cfon cảm thấy không có chạm sao?
Đến không cần mạng già rồi?”
Trần Mộng Dao bĩu môi bất mãn nói: “Nào có một tuần hai lần?
Tuần này anh bận rộn muốn chết, còn chưa bắt đầu.
Trước kia anh không phải hàng đêm sênh ca sao?
Trước kia sao lại không cảm thấy đòi mạng rồi?
Trước khi sinh con là anh khóc lóc van xin lại gần, hiện tại em câu xin anh?
Em còn chưa có từ nương bán lão, vẫy vẫy còn lo không có người đàn ông?
Anh không muốn, có người muốn.”