An Nhã khẽ cắn môi, giống như là hạ quyết tâm: “Kỳ thật tôi biết cũng không nhiều, trước đó Diệp Quân Tước giả vờ tàn phế, còn có… anh ta từng nói, anh ta yêu Mộng Dao, dùng thời gian ba năm. Anh ta muốn chia rẽ anh với Trần Mộng Dao, còn lại tôi không biết. Tôi đem tất cả mọi chuyện mình biết nói cho anh rồi, chỉ cần anh không nói cho Mộng Dao thì không sao, nếu cô ấy biết, tôi sẽ không còn mạng mắt!”
Ba năm…
Trong đầu Kính Thiếu Khanh hiện lên một cái tên “Triển Trì”.
Triển Trì từng là người yêu của Trần Mộng Dao ba năm, cũng là người mà anh rất ghét.
Trong lòng của anh giống như là mọc ra vô số bụi gai dây leo, trong nháy mắt trải rộng cả tim. Nếu như Diệp Quân Tước thật sự là Triển Trì, tất cả chuyện kia, đều nói rõ được. Buồn cười nhất là, Trần Mộng Dao yêu Triển Trì ba năm, Triển Trì lại dùng ba năm thời gian yêu cô mà hại cô tan cửa nát nhà.
Từ chung cư ra, anh lái xe trở về công ty.
Lúc đi ngang qua khu làm việc trông thấy Trần Mộng Dao, anh giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, đi lên đưa hoa quả vừa mua cho cô: “Lúc làm việc thấy đói bụng thì ăn.”
Trần Mộng Dao cười tiếp nhận: “Sao anh trở về nhanh vậy?
Em còn tưởng rằng anh phải ở bên ngoài tiếp khách hàng ăn cơm cơ.”
Khóe môi anh giật giật, cười có chút găng giượng: “Anh ăn cơm trưa với em, ăn gì với khách hàng chứ? Khách hàng cũng không quan trọng bằng vợ. Anh có việc, buổi trưa sẽ đến ăn cùng em.”
Anh rất ít khi đối với cô thế này, bình thường đều là chững chạc đàng hoàng, hôm nay có chút kỳ quái. Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy được cưng chiều mà lo sợ, ngượng ngùng thúc giục anh đi mau, cô sắp bị mấy ánh nhìn ngưỡng mộ của đồng nghiệp đè chết rồi.
Giữa trưa tan tầm, cô muốn ăn thịt nướng, anh không chút do dự mang cô đi. Cô chỉ lo ăn, anh thì lo nướng thịt cho cô.
Đột nhiên, anh hỏi: “Nếu như Triển Trì trở về, có ảnh hưởng gì đến em không?”
Cả người Trần Mộng Dao đột nhiên cứng đờ, sắc mặt trắng bệch. Anh chưa từng nhắc đến cái tên Triển Trì này, đột nhiên lại nhắc đến, làm sao cô có thể không nghĩ nhiều? Chỉ có một khả năng, đó chính là, Triển Trì thật sự trở về rồi.
Thịt nướng trong miệng thật dầu mỡ, khiến người buồn nôn. Cô che miệng xông vào toilet, nôn khan một trận, nhưng cái gì cũng không nôn ra được. Nhìn gương mặt trắng bệch của mình, cô bỏ ra thời gian thật dài bình phục tâm tình. Cô không hi vọng Triển Trì chết, nhưng cũng không hi vọng Triển Trì trở lại, cô không muốn cuộc sống yên tĩnh lại bị đánh vỡ, trông thấy Triển Trì, cô lại nghĩ việc ghê tởm kia, sẽ nghĩ tới cái chết của bố…
Từ toilet ra, cô trông thấy Kính Thiếu Khanh ở ngay trước cửa
Chương 698: Anh Sợ Trong Lòng Em Gòn Có Người Khác. – đợi cô. Cô đi lên trước, có chút bát lực hỏi: “Sao lại nhắc đến anh ta? Anh ta trở về rồi?”
Kính Thiếu Khanh đưa tay sò sờ tóc của cô: “Không phải, anh chỉ là muốn biết, mối tình đầu có phải thật sự quan trọng như vậy không, sẽ khiến cho người lưu luyến không quên, anh sợ trong lòng em, còn chứa những người khác.”
Cô đỏ mắt đánh đánh vào ngực anh: “Làm em sợ muốn chết!
Kỳ thật… mối tình đầu cũng không khiến người ta khó quên như vậy, chí ít, anhta để lại cho em, tất cả đều là ác mộng.
Đừng nhắc lại anh ta, em hi vọng, quãng đời còn lại đều không cần nghe lại tên của anh ta.”
Anh gật đầu, nắm tay cô trở lại cạnh bàn ăn tiếp tục ăn cơm, đem tất cả tâm sự đều giấu đi. Anh không nên nhắc đến Triển Trì, không nên dọa đến cô, anh không nghĩ tới, phản ứng của cô sẽ lớn như vậy. Anh định nói với cô, Triển Trì đã chết tại Nam Phi, thế nhưng, tất cả đều không như ý muốn vậy.
Cuối tuần, Kính Thiếu Khanh đưa Trần Mộng Dao về bên chỗ Giang Linh, nói là buổi tối đến đón cô, anh thì đi đến Mục trạch.
Nhìn thấy Mục Đình Sâm, anh kể lại một lần sự việc, Mục Đình Sâm trầm mặc một lát, đưa ra phương án: “Muốn biết Diệp Quân tước có phải là Triển Trì hay không, xét nghiệm ADN là biết rồi. Bây giờ không phải cậu ta nằm viện sao? Ở bệnh viện, ra tay không tính là khó, lấy được chút máu của cậu ta là được nôi.”
Kính Thiếu Khanh lại có chút chần chờ: “Nếu như, cậu ta thật sự là Triển Trì thì sao?”
Mục Đình Sâm mắp máy môi:” Người không phạm ta ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta tất phạm người, chỉ đơn giản như vậy. Tôi sẽ không bởi vì quan hệ máu mủ động lòng trắc ẳn, tôi hi vọng cậu ta chết sớm nhất, cậu ta sớm đáng chết tại Nam Phi. Thiếu Khanh, một bước này, cậu nhất định phải bước ra đi, cậu cũng đoán được, nêu cậu ta là Triển Trì, cậu ta trở về, là hướng về Trần Mộng Dao, nguy hiểm nhất là cậu, không phải tôi.”
Kính Thiếu Khanh nhẹ gật đầu: “Tôi sẽ mau chóng để cho người đi làm, người Diệp gia chú ý cẩn thận, trong bệnh viện cũng có vệ sĩ trông coi, tôi chỉ có thể liên hệ người quen trong bệnh viện lấy ít máu mẫu, hi vọng sẽ không xảy ra ngoài ý muốn. Nếu như Diệp Quân Tước thật sự là Triển Trì, cũng không dễ xử lý lắm, hiện giờ Diệp Quân Tước còn khó đối phó hơn Triển Trì ngày trước, dù sao cũng đã có cái ô Diệp gia này.
Vậy tôi đi trước, bảo Ôn Ngôn đừng nói với Dao Dao, chuyện này tôi không muốn để cho Dao Dao biết.
Mục Đình Sâm trấn an vỗ võ vai của anh: “Tôi biết rồi, yên tâm đi.”
Từ Mục trạch đi ra, Kính Thiếu Khanh do dự một chút, không có tìm người quen là bác sĩ ở bệnh viện Diệp Quân Tước đang nằm mà tìm điều dưỡng. Người như Diệp Quân Tước khẳng định có bác sĩ chuyên môn, bác sĩ khác căn bản không có cách tới gần. Điều dưỡng thì khác, tìm điều dưỡng giúp sẽ tốt hơn nhiêu.
May mà lúc trước anh có thói quen “hái hoa ngắt cỏ”, mặc dù đã sớm không còn iên lạc, tự mình đến bệnh viện “quét mặt” thì còn có thể làm việc.
Vài câu lời hay, liền đem điều dưỡng mê đến thần hồn điên đảo, nhìn điều dưỡng cầm bộ dụng cụ lấy máu, đi tới phòng bênh của Diệp Quân Tước, anh kiên nhẫn cùng đợi, rất nhanh liền sẽ có kết quả.
Trong phòng bệnh, điều dưỡng xe nhẹ đường quen đi đến trước giường bệnh nhấc ống tay áo Diệp Quân Tước lên: “Bệnh nhân giường 16, Diệp Quân Tước đúng không? Lấy một chút mẫu máu.”
Diệp Quân Tước tỉnh dậy, nhíu mày hỏi: “Không phải hôm qua vừa lấy máu rồi sao? Làm kiểm tra cũng không cần dồn dập như thế chứ?”
Điều dưỡng nao nao, nhưng cũng không rụt rè: “Có đúng không? Có thể là phải làm kiểm tra khác, tôi cũng không rõ, bác sĩ chỉ để lại chỉ định đó. Chân tay anh còn bị thương khá nghiêm trọng, sau khi phẫu thuật cũng còn gần nửa năm phục hồi.”
Diệp Quân Tước không có lên tiếng, nhìn điều dưỡng lấy máu xong rời đi, anh gọi A Trạch: “Điều dưỡng kia rất khả nghi, người lấy mẫu máu cho tôi đều là người đặc biệt, không biết cô ta xuất hiện từ đâu, đi xem xem cô ta muốn làm cái gì?”
Vì để che dấu thân phận, anh ta đối với những việc này cực kỳ cần thận, máu không lừa được người, thực chất bên trong, anh ta vẫn là Triển Trì.
A Trạch đáp một tiếng, vội vàng đi tìm hỏi điều dưỡng trưởng, điều dưỡng trưởng đối với tình huống của Diệp Quân Tước rất rõ ràng, lúc này nói: “Hôm nay không cần lấy máu.”
A Trạch cảm thấy được gì đó, thuận tay cầm hai chai mẫu máu từ tay điều dưỡng. Điều dưỡng trưởng thấy sửng sốt một chút, điều dưỡng kia yếu ớt hỏi: “Máu mẫu của bệnh nhân giường số 19 bị cầm đi, làm sao bây giờ?”