Có điều tuy bây giờ trời đã sang thu, nhưng với thời tiết nóng bức này thì vẫn chưa đến cần mặc áo choàng dày như vậy. Hay vị đại hán này không phải người thường? Tiểu nhị tự hỏi, thấy y đến liền chạy nhanh ra tiếp đón.
“Khách quan muốn dùng gì? Khách điếm chúng tôi có loại rượu trắng ngay cả đại quan, quý nhân ở kinh thành đều khen ngợi, ngài có muốn dùng vài chén?”
Hán tử kia liền đáp “Được”, nhưng lập tức như nghĩ đến cái gì, bàn tay dưới áo choàng đặt lên bụng, lại nói: “Thôi khỏi, cho ta một bát mì Dương Xuân, thêm ba cân thịt bò”.
Nghi vấn trong lòng tiểu nhị càng lớn, nhưng có tiền là đại gia, người ta yêu cầu sao thì cứ làm vậy, y phân phó thì mình làm theo thôi.
“Khách quan, một chén mì Dương Xuân và ba cân thịt bò của ngài đây…” Trong chốc lát, tiểu nhị liền đem đồ của hán tử đến. Vừa đặt đồ xuống, gã lập tức ngây người, ngay cả khi làm đổ bát mì lên người đại hán cũng không để ý. Có điều không chỉ tiểu nhị, hầu hết mọi người trong điếm cũng khó có thể dời ánh mắt khỏi “hắn”.
Người đó khuôn mặt tựa như ngọc cẩm thạch; tuy mày kiếm dài, mảnh nhưng lại tương xứng với đôi mắt phượng đoạt hồn khiến người khác hô hấp không thông; lại càng không nói đến khuôn mặt không tỳ vết này, có khi Đát Kỷ tái thế cũng chỉ được như vậy; ngay cả chiếc đơn bào màu trắng kia khi mặc trên người “hắn” cũng như được tân trang. Dù “hắn” đang mặc nam trang, ánh mắt gian tà cũng mang một tia anh khí, nhưng mọi người đều nguyện ý tin rằng “hắn” là nữ phẫn nam. Trong tay “hắn” đang bế một đứa bé ngoại hình như được đúc cùng một khuôn với “hắn”, ngoài đứa nhỏ của “hắn” ra thì không thể có khả năng khác, thật không biết là người nào may mắn được mỹ nhân ưu ái. Tuy nhiên, sống cùng một mỹ nhân như vậy, chỉ sợ người đó mỗi ngày đều phải lo lắng cho bề ngoài của mình.
Thấy “hắn” đang đi đến chỗ mình, trái tim tiểu nhị sắp nhảy ra ngoài, khóe miệng còn không tự giác chảy ra nước miếng. Đến khi “hắn” đến gần, tiểu nhị mới phát hiện “hắn” thập phần cao gầy, so với mình còn cao hơn, chỉ thấp hơn vị đại hán kia một chút. Không ngờ rằng mỹ nhân này khi nhìn mình thì nhíu mày, khẩu khí không tốt mở miệng nói:
“Khách điếm chất lượng phục vụ thấp như vậy, Triệu Đại Ngưu, ngươi không định đổi chỗ khác sao? Ngươi nhìn đi, đổ hết nước canh lên người rồi!”
Thật là người đẹp, giọng nói cũng đẹp, thanh âm trung tính cất lên không thua kém gì tiếng hót của chim Sơn Ca. Không nhận ra rằng mình bị đẩy ra, tiểu nhị vẫn còn đang ngây ngẩn thưởng thức cái đẹp. Sau một lúc lâu, gã mới ý thức được vị mỹ nhân này tựa hồ là người quen của vị đại hán kia. Lúc này hắn đang lau nước canh trên người y, mà y chẳng những không lĩnh tình, còn đem hắn nặng nề đẩy ra.
“Ta không dám làm phiền ngươi!”
Mỹ nhân suýt nữa té ngã trên đất, ủy khuất khẽ cắn đôi môi đỏ thắm, khiến người ta thấy mà thương cảm. Mọi người nhất tề chỉ trích đại hán kia. Cái gì chứ? Một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu như ngươi, ngươi còn không biết thương hương tiếc ngọc! Lập tức có người thích bênh vực kẻ yếu đứng ra, nói ra tiếng lòng của mọi người.
“Ngươi sao lại phụ lòng người khác như vậy chứ! Ta nói vị tiểu mỹ nhân này, không bằng theo ta đi, dù nàng đã có hài nhi của tiền phu (chồng trước í), ta cũng sẽ coi là con của mình.” Mới nói được hai câu, người nọ liền lộ ra ánh mắt mê đắm.
Mỹ nhân cũng không thèm nhìn gã một cái, ngón tay búng ra, người nọ liền “Phanh” một cái ngã xuống, trên miệng sùi bọt mép. Đại hán tựa hồ càng tức giận hơn, đứng lên đưa tay về phía mỹ nhân lớn tiếng quát.
“Ngươi lại hạ độc bậy bạ người khác! Đem giải dược ra đây!”
Mỹ nhân khinh thường hừ lạnh một chút: “Ta không độc chết hắn đã là khách khí rồi, không có giải dược…”
“Ngươi…” Đại hán tức giận không nói nên lời. Không thèm nhìn mỹ nhân một cái liền bước qua hắn. Nhìn y như đang cố sức cong thắt lưng xuống, mỹ nhân một phen giữ chặt y, oán hận đạp người kia một cước. Người nọ liền lập tức tỉnh lại, không dám nói nửa câu, mỹ nhân tuy đẹp nhưng lòng dạ rắn rết, vị ngưu phẩn lão huynh này, xin ngươi tự bảo trọng, gã vẫn là chạy thì tốt hơn!
“Được rồi, theo ta trở về.” Mỹ nhân tuy lời nói lạnh lùng, nhưng ánh mắt câu hồn yêu mị kia, dù là người cứng rắn sắt đá cũng phải nhu hòa đi. Nhưng vị lão huynh này lại cố tình bất sở vi động, kiên quyết quay đầu về phía sau.
Bé con một bên trợn trắng mắt nhìn trình độ của người cha mà phỏng chừng đến khi các đệ đệ của nó thành đàn vẫn chưa thu phục được người kia. Nó đành phải xuất mã vậy!
Hai mắt bé lập tức đẫm lệ lưng tròng, bàn tay phấn nộn kéo kéo vạt áo của đại hán, thanh âm non nớt kêu lên:
“Nương…”
Mọi người cùng nhau nhìn đại hán. Tiểu muội muội, ngươi gọi sai đối tượng rồi…
Đại hán kia cũng không phản bác, thân hình cao lớn nặng nề lung lay một chút, cố sức ngồi xuống ôm tiểu hài nhi, khẽ thở dài một tiếng. Bởi vì ngồi xuống ôm đứa bé, tiểu nhị đứng cách hắn gần nhất mơ hồ thấy được dưới lớp áo choàng là cái bụng nhô to lên như người có thai năm, sáu tháng, thật chẳng tương xứng với người cao lớn như hắn chút nào. Dụi dụi con mắt, nghĩ chắc mình nhìn nhầm; nhưng khi nhìn lại lại thấy rõ ràng hơn, quả thật là bụng của y rất lớn…
Mỹ nhân khẽ cắn môi, ánh mắt pha chút tư vị nhìn vị đại hán kia ôm lấy đứa bé, khẩu khí so với lúc trước mềm mại hơn rất nhiều.
“Dù như thế nào, ngươi cũng nên quan tâm đến hai hài nhi chứ…”
Thân thể to lớn của đại hán thoáng động một chút, y thở dài một tiếng, mới mở miệng nói: “Ta đi theo ngươi là được…”
Đến khi tổ hợp quỷ dị này ra khỏi khách điếm hồi lâu mới có người cả kinh kêu lên:
“A, ta nhớ ra rồi. Mỹ nhân kia chẳng phải Tà mị thánh y Vân Mị trong truyền thuyết, còn vị đại hán kia là vị thần đao hiệp nghĩa Triệu Đại Ngưu được xếp thứ tư trên giang hồ sao?”
“Không phải đâu. Chẳng phải người ta nói Vân Mị tuy đẹp nhưng lạnh lùng, ai dám đụng đến góc áo của hắn đều bị hạ độc đến nửa chết nửa sống, sao lại cùng Triệu Đại Ngưu…”
“Chẳng lẽ vị Triệu Đại Ngưu mặt người dạ thú bắt ép hắn?”
“Không thể nào. Triệu Đại Ngưu dù võ công cao cường cũng không thể đấu lại độc của Vân Mị…”
“Triệu Đại Ngưu thô nhân đó sao có thể mang lại niềm vui cho giai nhân chứ…”
“Có điều Vân Mị kia thật là nữ phẫn nam trang sao?”
“Ngươi xem đến con cái họ cũng có rồi…”
Mọi người thảo luận nửa ngày, nói qua nói lại, nhưng cuối cùng cũng cùng chung suy nghĩ tiếc hận nặng nề: Thật là hoa nhài cắm bãi phân trâu!