• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay Vân Mị vốn rất vui vẻ, đây là ngày quan trọng thứ hai của Thảo Nhi. Ngày đầy tháng lần trước hắn hôn mê bất tỉnh đã bỏ lỡ, mà đây là lần đầu tiên hắn tham dự ngày trọng đại của nó, đương nhiên hắn cần phải chuẩn bị tốt một chút. Tuy rằng trong nhà ít người nhưng hắn sẽ tận lực khiến hôm nay thật náo nhiệt, hắn đã mời A Đại và Tiểu Tam buổi tối ghé qua đây. Thu xếp mọi chuyện ở Lạc Dương xong, hắn hứng thú hừng hực gấp gáp trở về, nhưng không ngờ được rằng ngay lúc hắn về lại nhìn thấy nữ nhân đáng ghét kia, càng không ngờ nữa là nghe người đàn bà kia nói tên của Thảo Nhi là do nàng ta đặt!

Thảo Nhi...... Thảo Nhi...... Hắn từng đoán vì sao Triệu Đại Ngưu lại nghĩ ra được cái tên này, thì ra là nhờ nữ nhân chết tiệt này! Ả ta có ý định gì đây?! Trâu ăn cỏ? Có phải ý là ả ta tự cho mình là cây cỏ, ý muốn nói trâu ngốc nhà hắn đi ăn cái rễ cỏ thối nát như ả sao? Mà trâu ngốc chết tiệt này lại còn vô tư dùng đến nó. Sao thế? Thì ra đúng là y muốn gặm cái gốc cỏ này sao? Mơ đẹp ghê! Chỉ cần hắn ở đây một ngày, xú nữ nhân này đừng hòng nghĩ đến việc nhúng chàm Ngưu nhà hắn! (thật muốn ghi là ‘con trâu của hắn’ a)

Nhìn Vân Mị trợn mắt, Sở Sương biết hắn tựa hồ có chút hiểu lầm. Nàng đang định giải thích chuyện này, nhưng khi nàng nhìn thấy Vân Mị giương cái bản mặt khiến người ta ghen tị kia ra, đột nhiên trong đầu sinh ra một ý niệm không nên có. Nàng hít một hơi thật sâu, chuyển sang chế độ yểu điệu trước đây, khe khẽ gọi: “Đại tẩu......”

“Vân...... Vân Mị......” Triệu Đại Ngưu lắp bắp kêu, y không ngờ rằng Sở Sương sẽ đến đây, càng không đoán được là Vân Mị lại về sớm thế này. Y cũng không muốn Sở Sương và Vân Mị gặp mặt nhau, rất sợ Vân Mị vừa nhìn thấy nàng đã hạ độc. Theo tiềm thức, y che chắn Sở Sương lại, mà hành động như vậy ở trong mắt Vân Mị không nghi ngờ là Triệu Đại Ngưu một lòng hướng về Sở Sương, khiến lửa giận trong người hắn càng dâng cao!

“Tử nữ nhân ngươi đã quên ta từng nói gì với ngươi sao? Không được đến làm phiền Triệu Đại Ngưu nhà ta nữa, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!” Vân Mị lạnh băng nói, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng mình. Hôm nay là ngày Thảo...... Không...... là ngày vui của Bán Hạ, hắn không muốn phá hủy không khí này, càng không muốn làm mọi chuyện hỏng bét hơn!

“Đại...... Đại tẩu...... Tẩu hiểu nhầm rồi......” Sở Sương đáng thương lui lại, hai tay gắt gao nắm lấy áo của Triệu Đại Ngưu, khiến y cảm thấy như mình đang run rẩy.

Quả nhiên Triệu Đại Ngưu nhăn mày lại, Vân Mị thật là tính xấu không đổi mà, hở một tí là uy hiếp người khác như thế. Dù sao thì tiểu sư muội cũng đã xuất giá, hắn nói như vậy là ý gì? Luôn vu tội cho mối quan hệ đơn thuần của y và tiểu sư muội, mỗi ngày lại còn dùng tính mạng của nàng để uy hiếp mình! Nghĩ đến đây, Triệu Đại Ngưu cũng phát cáu, giọng điệu không được hòa thuận lắm nói: “Vân Mị, ngươi đừng hở một cái là uy hiếp người khác! Dù gì đi nữa, tiểu sư muội cũng là khách!”

Vân Mị hoàn toàn không để ý đến ý nghĩa của câu sau, chỉ biết là Triệu Đại Ngưu quả nhiên một lòng một dạ bảo vệ nữ nhân đáng ghét này. Hắn tức giận đến mức lá phổi tưởng chừng nổ tung! Hắn chỉ biết...... hắn chỉ biết trong lòng Triệu Đại Ngưu chỉ có nữ nhân này! Nhất định hiện giờ y ở đây chăm sóc Thảo Nhi cũng hoàn toàn là vì bảo trụ lại mạng của nàng ta!

Đột nhiên lúc đó hắn thấy vô cùng bi thương. Dù là như thế nào, trong lòng Triệu Đại Ngưu đều không có hắn, đối với y hắn mới là loại người đáng ghét kia! Hiện giờ nữ nhân này đã chủ động tìm đến cửa, liệu y có thể nào liều lĩnh theo nữ nhân này rời khỏi mình không?! Nhận thức được điều này, Vân Mị lập tức trở nên khủng hoảng.

Hắn vừa mới định tiến đến giữ lấy Triệu Đại Ngưu, ý định nói y không nên rời khỏi mình, đột nhiên sắc mặt Sở Sương lập tức trở nên trắng bệch, “Ầm” một tiếng ngã trên đất, cả người thống khổ lăn lộn trên đó, mồ hôi lạnh giống như nước chảy thi nhau trút xuống, không bao lâu khiến y phục ướt đẫm.

Triệu Đại Ngưu kinh hoảng buông Thảo Nhi trong lòng ra, lo lắng ôm lấy thân thể không ngừng run rẩy của Sở Sương, trợn mắt nhìn về phía Vân Mị: “Vân Mị! Ngươi lại hạ độc!”

Vân Mị trầm tĩnh nhìn Sở Sương trông vô cùng khó chịu. Độc này đúng là do hắn hạ, nhưng đã rất lâu trước kia rồi, loại độc này trong vòng một năm cần phải được giải, nếu nữ nhân này không phát bệnh thì hắn cũng quên mất. Hừ! Cho ngươi đau chết luôn đi!

“Giải dược!” Triệu Đại Ngưu buông Sở Sương ra, lo lắng kéo cổ áo Vân Mị hét lên.

Vân Mị dùng sức xoay đầu ra sau, tức giận nói: “Ta đã nói với ngươi, loại độc này không có giải dược trị tận gốc, nàng ta đã qua một năm, hiện giờ có ăn giải dược cũng vô dụng!” Có giải dược trị tận gốc, nhưng hắn quả thật không có, dược kia ở chỗ của Huyền Khanh, mà hắn lại không có hảo tâm đi lấy giúp nữ nhân này. Nhưng nếu Triệu Đại Ngưu thề không bao giờ... gặp nữ nhân này nữa, hắn có thể suy xét một chút......

“Ngươi...... Rõ ràng là ngươi vừa mới hạ! Vậy mà ngươi còn nói dối!” Ban đầu Triệu Đại Ngưu còn thấy tính cách của Vân Mị có hơi xấu một chút, nhưng tốt xấu gì cũng coi như trung thực, không ngờ rằng hắn vậy mà còn nói dối! Y đã sớm đưa giải dược cho tiểu sư muội, rõ ràng là hắn vừa mới hạ độc. Không chịu đưa ra giải dược mà còn muốn nói dối, quả thật là đã ác càng thêm ác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK